Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:16:46
Lượt xem: 1
Nghĩ đến đây, nàng lật người ngồi dậy, gọi bọn Ánh Tuyết vào rửa mặt chải đầu trang điểm cho mình, hôm nay nàng phải vào cung.
Không lâu sau, Trương ma ma bên Thái phu nhân đến, thấy tấm khăn trinh tiết trên giường thì cầm lên, nhìn vết m.á.u trên đó, Trương ma ma nở một nụ cười hài lòng.
Chải đầu trang điểm xong, Tưởng Nhược Nam đến Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân. Thái phu nhân nhìn thấy tấm khăn trinh tiết rồi, bà rất vui.
Bà cầm tay nàng trò chuyện một lúc, đại khái mong nàng sớm sinh người nối dõi cho Cận gia. Vu Thu Nguyệt bên cạnh mặc dù vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng Tưởng Nhược Nam có thể nhận ra, nụ cười của cô ta quá gượng gạo.
Tưởng Nhược Nam còn cố ý nhìn cô ta cười đầy đắc ý mấy lần, thấy sắc mặt Vu Thu Nguyệt hết trắng lại xanh, lòng nàng vô cùng dễ chịu. Bây giờ, nàng lại thấy cảm kích “con khỉ” đó, nếu không phải hắn nghĩ ra trò với chiếc khăn, e rằng lúc này Vu Thu Nguyệt đã là người nhìn nàng mà cười đắc ý rồi! Mặc dù nàng không quan tâm, nhưng cảm giác đó cũng chẳng dễ chịu gì.
Từ chỗ Thái phu nhân đi ra, Tưởng Nhược Nam bèn vào cung.
Theo quy định thì phụ nữ đã kết hôn rồi không được tùy tiện ra ngoài, nhưng nàng có ý chỉ của Thái hậu, vì vậy Thái phu nhân cũng không tiện ngăn cấm.
Đến Từ Ninh cung, Thái hậu vừa dậy, ngồi trước bàn trang điểm để A Diệp chải đầu cho mình.
Thái hậu thấy nàng lập tức nở nụ cười, vẫy tay gọi tới: “Nhược Lan mau chọn giúp ta xem hôm nay nên cài trâm nào?”
Tưởng Nhược Nam bèn đi tới, chọn một chiếc trâm khảm hình đuôi công nạm vàng trong chiếc hộp nữ trang bằng gỗ khắc hoa văn trước mặt, cẩn thận cài vào búi tóc phía sau của Thái hậu.
Thái hậu sờ đầu rồi nhìn trái nhìn phải trong gương, vẻ mặt rất hài lòng nhưng miệng lại nói: “Chiếc trâm này nhìn thì đẹp, nhưng ta cài lên trông có sặc sỡ quá không?”
Tưởng Nhược Nam cúi người xuống, ghé sát vào Thái hậu, cười nói: “Thái hậu, da người trắng thế này, lại rất xinh đẹp, đừng nói là một chiếc trâm khổng tước, cho dù chiếc trâm khác sặc sỡ hơn cũng cài được!”
Chỉ một câu nói mà khiến Thái hậu vui vẻ ra mặt, bà quay đầu cười với A Diệp, nói: “Hôm nào ta phải tới hỏi Cận lão phu nhân mới được, có phải ở nhà bà ấy ngày nào cũng cho Nhược Lan ăn mật ong không, ăn nhiều tới mức miệng Nhược Lan cũng ngọt lịm cả đây này.”
“Thái hậu, con nói thật mà, không phải cố ý làm người vui đâu!” Tưởng Nhược Nam cười đáp. A Diệp bên cạnh thấy Thái hậu vui nên cũng phụ họa mấy câu, Thái hậu cười mãi.
Lúc này bên ngoài thông báo Lưu thái y đến.
“Mỗi ngày bắt mạch ba lần, Lưu thái y lúc nào cũng rất đúng giờ, thật là làm khó cho hắn.” Thái hậu quay đầu dặn A Diệp chuẩn bị ít tiền thưởng.
Lưu thái y mình mặc quan phục bước vào, thấy Tưởng Nhược Nam cũng không bất ngờ mà khẽ mỉm cười. Nụ cười nhìn như rất vui vẻ.
Y đến trước mặt Thái hậu thỉnh an.
Tưởng Nhược Nam cười hỏi: “Lưu thái y, hôm nay sao Lưu viện sử không đến?”
Lưu Tử Căng đáp: “Mỗi ngày bắt mạch ba lần thì hai lần do ta làm, một lần vào buổi tối mới do Lưu viện sử làm, căn cứ vào kết quả của lần bắt mạch ấy để điều chỉnh đơn thuốc.”
Tưởng Nhược Nam hiểu ra, việc này cũng gần giống với việc thường xuyên đo đường huyết. Nếu có vấn đề thì lúc nào cũng phát hiện được ngay. Những thái y này thật cẩn thận và chu đáo.
Đợi Lưu Tử Căng chẩn mạch xong, Tưởng Nhược Nam đưa mấy bài thuốc bằng thực liệu mà trước khi đến đây nàng chuẩn bị.
“Lưu thái y, đây là phương pháp trị bệnh bằng thực liệu dành cho bệnh nhân tiêu khát mà vị đại phu kia đã chỉ cho tôi, phiền ngài cầm về để Lưu viện sử xem qua, xem có thể dùng được không?”
Lưu Tử Căng đón lấy nhìn nhìn, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Mướp đắng và bí ngô lại có thể trị bệnh tiêu khát sao?”
Tưởng Nhược Nam gật đầu: “Cả hai thứ đó đều có khả năng làm giảm lượng đường trong máu, hơn nữa còn rất an toàn, dùng lâu cũng không có tác hại gì.”
Lưu Tử Căng nhìn các thực đơn được ghi kín mấy trang giấy, cười nói: “Những thứ này thật khiến hạ quan được mở mang tầm mắt! Lát nữa ta sẽ đem đến cho Lưu viện sử xem.” Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam cười: “Hầu phu nhân viết những thứ này chắc hao tốn không ít tâm tư nhỉ?”
Câu nói ấy khiến thiện cảm của Tưởng Nhược Nam dành cho hắn bỗng nhiên nhiều hơn, thầm nghĩ, người này thật thú vị!
“Chỉ cần có lợi cho Thái hậu thì cho dù phải hao tốn bao nhiêu tâm tư cũng đáng thôi.” Tưởng Nhược Nam đáp.
Thái hậu nghe rồi trong lòng đương nhiên rất vui, lập tức lấy một chiếc vòng bằng ngọc phỉ thúy màu xanh ngọc bích trong suốt thưởng cho nàng, Tưởng Nhược Nam được thưởng, lòng rất vui.
Lưu thái y chẩn mạch xong thì lui xuống, trước khi đi còn nhìn Tưởng Nhược Nam ngập ngừng định nói gì đó lại thôi. Tưởng Nhược Nam biết hắn có chuyện muốn nói riêng với mình, bèn quay sang bẩm Thái hậu một tiếng, rồi đi ra ngoài đuổi theo hắn.
Ra ngoài điện nàng lớn tiếng gọi hắn lại.
Bên ngoài điện, những đóa hoa ngọc lan to bằng miệng bát nở rực rỡ. Từng bông, từng chùm trắng như tuyết, hương thơm ngọt ngào vấn vít trong không khí.
Lưu Tử Căng đứng dưới một gốc ngọc lan quay đầu lại, hướng về phía Tưởng Nhược Nam hành một lễ: “Không biết Hầu phu nhân gọi hạ quan lại có chuyện gì?”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Vừa rồi tôi thấy Lưu thái y như có chuyện gì đó muốn nói, lẽ nào là tôi nhìn nhầm sao?”
Lưu Tử Căng đột nhiên phì cười, làn da trắng mịn như ngọc thoáng ửng đỏ, Tưởng Nhược Nam nhìn mà thấy ngưỡng mộ, đàn ông mà có làn da đẹp như thế kia để làm gì chứ…
Da trên người của Tưởng Nhược Nam mặc dù đẹp hơn da mặt, nhưng nếu đem so với Lưu Tử Căng thì còn kém xa.
Lưu Tử Căng ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, đôi mắt sáng ngời thấp thoáng ý cười, “Phu nhân nhận ra sao?”
Ngươi thể hiện rõ ràng như thế, sao có thể không nhận ra được? Tưởng Nhược Nam thầm lẩm bẩm.
Lúc này, ánh mặt trời sáng sớm ló ra khỏi những tầng mây, giây phút ấy, ánh sáng bao trùm, hắn đứng quay lưng về phía mặt trời, toàn thân chìm trong thứ màu sắc diễm lệ, rực rỡ. Hắn đứng dưới gốc cây ngọc lan hương thơm ngào ngạt, thanh cao dịu dàng như tiên giáng trần, vô cùng thoát tục.
“Phu nhân, hạ quan muốn cảm tạ phu nhân, hai hôm trước, xá muội, xá muội…” Nói đến đây, làn da trắng ngần của Lưu Tử Căng lại thoáng ửng hồng.
Tưởng Nhược Nam nghe y ấp úng, chợt hiểu ra, buột miệng nói tiếp: “Lưu tiểu thư có thứ ‘hàng tháng’ ấy rồi sao?”
“À… Phải…” Lưu Tử Căng không ngờ nàng lại nói to như vậy, há hốc miệng nhìn nàng, mặt y càng đỏ hơn, thêm ánh mặt trời chiếu xuống, diễm lệ lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-74.html.]
Tưởng Nhược Nam nghe thấy Lưu Tử Đồng đã có kinh nguyệt, trong lòng rất vui, không để ý tới sự bất thường của Lưu Tử Căng, do dự một lát rồi nói: “Tính ra thì cũng đã được mấy hôm rồi sau lần tôi đến phủ cạo gió cho tiểu thư, hai hôm nữa tôi lại đến, có lẽ không lâu sau, bệnh tình của Lưu tiểu thư sẽ khỏi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai hôm nữa sẽ lại tới nhà y? Lưu Tử Căng bất giác thấy vui vui trong lòng.
“Được như thế thì cảm tạ phu nhân quá.”
Tưởng Nhược Nam xua tay, “Lưu thái y không cần khách khí, đều là việc tôi nên làm, có thể giúp đỡ được cho Lưu tiểu thư tôi rất vui.”
Lưu Tử Căng nói khách sáo thêm vài câu nữa, thấy không còn sớm bèn cáo từ lui ra.
Quay vào nội điện, nghe thấy Diệp cô cô hạ lệnh truyền dùng bữa. Lại nghe Thái hậu lên tiếng: “Hôm qua Hoàng thượng nói, sáng nay khi tan triều sẽ tới dùng bữa sáng với ta, đợi người đi.”
Tưởng Nhược Nam nghe thấy vậy bèn cười, đáp: “Hoàng thượng lúc nào cũng nghĩ đến Thái hậu, thật là một người con hiếu thuận!”
Câu nói này của nàng khiến Thái hậu rất vui.
Một lát sau, Hoàng thượng mặc một bộ y phục khá thoải mái bước vào, nhìn như vừa thay triều phục xong đã tới đây ngay.
Hắn vừa đi vừa cười, nói: “Thái hậu, nhi thần không nói suông chứ?” Ngẩng đầu thấy Tưởng Nhược Nam, trong lúc bất ngờ đã buột miệng hỏi: “Tưởng Nhược Lan, sao ngươi lại ở đây?” Nói kiểu gì vậy? Tưởng Nhược Nam trong lòng hơi bối rối, có phải ta tới thăm ngươi đâu?
Bối rối thì bối rối, vẫn phải hành lễ, đây chính là cái lợi của việc làm Hoàng thượng, dù khiến người khác mất mặt thế nào, người ta vẫn phải tươi cười hành lễ với hắn.
Thái hậu nghe những lời của Hoàng thượng thì tỏ ý không vui, “Là ai gia gọi Nhược Lan vào, sao nào, Hoàng thượng có ý kiến gì ư?”
Người mà Hoàng thượng phải lấy lòng cũng chỉ có mình Thái hậu.
“Thái hậu nói gì vậy, nhi thần chẳng qua chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Nói rồi bước tới ngồi cạnh Thái hậu, trong lúc quay đầu liếc xéo Tưởng Nhược Lan một cái. Sao lần nào Thái hậu cũng giúp cô ta chứ? Cô ta có chỗ nào tốt đâu? Lại không phải quá đẹp, đừng nói gì đến ngoan ngoãn, thật là kỳ lạ quá sức!
Tưởng Nhược Nam quay mặt đi, chỉ thấy lạnh run trong lòng.
Thái hậu sao có thể thực sự giận con trai mình chứ, nên ngay lập tức lại trò chuyện vui vẻ với Hoàng đế.
“Con nói con đến dùng bữa cùng ta, nên ta đã đặc biệt sai người làm canh gà nhân sâm để con bồi dưỡng, gần đây con vất vả vì quốc sự, tiều tụy đi không ít.”
Tưởng Nhược Nam thầm phỉ phui trong lòng, e rằng không phải hao tâm tổn lực vì quốc sự, nhớ đến đám oanh yến mình gặp hôm trước, trong đầu nàng lại xuất hiện hình ảnh một nhóm phụ nữ tranh cướp một người đàn ông, khó khăn lắm mới không bật cười thành tiếng.
“Đợt lũ lụt đó dù phiền toái nhưng cũng không làm khó được nhi thần, Thái hậu yên tâm.”
Hai mẹ con trò chuyện mấy câu, Thái hậu bèn lệnh cho người mang bữa sáng lên.
Một đám cung nữ thái giám bưng khay đĩa lướt vào, bày đầy một bàn lớn, đủ các loại đồ ăn sáng khiến Tưởng Nhược Nam nhìn mà hoa mắt.
Riêng cháo thôi cũng có năm loại rồi, bánh bao thì bảy, tám loại, còn đủ các món ăn nhẹ, các loại thịt cùng nước hoa quả…
Thật quá xa xỉ, hai người họ làm sao mà ăn hết được? Tưởng Nhược Nam thầm cảm thán trong lòng.
Thái hậu đứng dậy, Tưởng Nhược Nam vội bước tới đỡ bà. Cảnh Tuyên Đế thấy vậy khóe môi nhếch lên giật giật, cũng biết thể hiện sự ân cần cơ đấy…
Thái hậu và Hoàng đế cùng ngồi xuống, Thái hậu ngồi xong, quay đầu nói với Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, cùng ăn không?”
Tưởng Nhược Nam vội vàng lắc đầu: “Nhược Lan đã ăn sáng rồi ạ.” Ngồi ăn cùng bàn với Hoàng đế làm sao mà tiêu hóa cho nổi!
Một tiểu thái giám dùng kim bạc thử độc trên từng món ăn xong, A Diệp và thị nữ bên cạnh Hoàng đế bắt đầu gắp thức ăn cho hai người.
A Diệp chỉ vào một bát nấu thứ gì đó mà trắng trắng dính dính, bên trên thả vài cánh hoa cúc tươi rói cùng bát cháo với các loại hạt màu sắc, nói với Thái hậu: “Thái hậu, đây là gạo thơm do nước Minh Nguyệt tiến cống, rất nhiều tinh bột, rất ngon, Thái hậu có muốn nếm thử không?”
Thái hậu vừa nghe thấy bèn có hứng, vội bảo được.
Nhưng Tưởng Nhược Nam nghe thấy từ “ngon”, bèn chau mày.
Bên này, A Diệp thấy Thái hậu hứng thú, bèn múc một bát đầy, hy vọng Thái hậu có thể ăn nhiều một chút.
Hoàng đế thấy Thái hậu muốn ăn, trong lòng rất vui, cũng bảo thái giám múc một bát cháo loại đỏ cho mình.
Trong chiếc bát ngọc màu trắng đựng thứ cháo dinh dính màu xanh xanh đỏ đỏ, tỏa ra thứ hương thơm hấp dẫn, Thái hậu đột nhiên thấy ngon miệng, cầm thìa ngọc bên cạnh lên, nếm thử một miếng, chỉ cảm thấy hương thơm xộc thẳng vào họng, ngọt mà không ngấy, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người. Thái hậu ăn uống ngon lành, Hoàng đế thấy Thái hậu ăn uống vui vẻ, mặt mày cũng tươi tỉnh hơn. Gần đây Thái hậu luôn chán ăn, khiến hắn rất lo lắng.
“Truyền lệnh của ta, sau này trong cung Từ Ninh của Thái hậu sẽ chỉ dùng loại gạo này!” Thấy Thái hậu thích ăn, Hoàng đế bèn mang hết gạo được tiến cống tặng cho người.
Thái hậu thấy Hoàng đế hiếu thuận nên trong lòng rất vui.
Lúc này, Tưởng Nhược Nam đột nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng, loại gạo này Thái hậu không nên dùng thường xuyên!”
Thái hậu sững người, buông chiếc thìa ngọc trên tay xuống, bỗng thấy không còn ngon miệng nữa.
Hoàng đế lập tức chau mày, không vui, nói: “Vì sao?” Hai mẹ con hắn đang vui vẻ dùng bữa, cô ta nói chen vào làm gì! Lẽ nào cô ta cho rằng được Thái hậu sủng ái thì có thể khoa chân múa tay trước mặt hắn sao?
A Diệp thấy lâu lắm rồi Thái hậu mới được vui vẻ ăn được nửa bát cháo, lại vì những lời của Tưởng Nhược Nam mà dừng lại, trong lòng cũng cảm thấy không vui: “Tiểu thư Nhược Lan, khó khăn lắm mới có thứ khiến Thái hậu thích ăn.”
Tưởng Nhược Nam bước đến bên cạnh Thái hậu, cầm bát cháo trước mặt bà đi rồi gọi đổi sang bát khác, múc một ít cháo kiều mạch, đặt trước mặt bà.
“Thái hậu, Hoàng thượng.” Tưởng Nhược Nam nhìn hai người nói: “Ta biết Hoàng thượng có tấm lòng hiếu thảo, muốn Thái hậu thường xuyên được ăn thứ mình thích, nhưng gạo nếp lại quá nhiều tinh bột, thỉnh thoảng ăn một bữa thì không sao, nhưng nếu dùng thường xuyên thì không có lợi cho bệnh của Thái hậu! Đồ ăn thức uống của Thái hậu thiên về thô không thiên về tinh, những loại gạo thô như kiều mạch ăn vào sẽ giảm được lượng đường trong máu, là thứ mà Thái hậu nên ăn!”
Thái hậu bán tín bán nghi, hỏi: “Có chuyện này sao?”