Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-07-01 18:48:57
Lượt xem: 247
Hứa Mỹ Lam thấy ông ấy vẫn muốn đi vào trong phòng, cô biết không thể ngăn cản được ông ấy, tròng mắt chuyển động cô chợt nảy ra một ý tưởng.
“Nếu không thì thế này đi, tiền của cha để dành lại đi, chờ đến khi nào chúng con không đủ sẽ lấy tiền của cha ra dùng, được không?”
Đến lúc này, chú Đổng không còn cách nào khác chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Hứa Mỹ Lam chớp mắt nhìn Trương Hùng từ một góc độ mà chú Đổng không thể nhìn thấy, Trương Hùng cố nhịn cười và không mở miệng. Anh nghĩ rằng nếu sau này muốn chọc giận ông ấy, thì trước tiên anh sẽ tìm vợ của mình đi dỗ, bảo đảm bao nhiêu tức giận một hồi rồi cũng sẽ tiêu tan hết!
“Chờ đến khi nhận được giấy báo nhập học, cha hãy cùng chúng con đi Kinh Thành đi, vừa lúc đi ra ngoài chơi một chút, thuận tiện cho các con ý kiến!”
Chú Đổng nghe vậy thì lặng thinh, tục ngữ có câu nuôi con để dưỡng già, chú ấy nhận con nuôi cũng như vậy, hai năm nay tuy sức khỏe tốt, nhưng chú ấy đã gần sáu mươi tuổi, bản thân chú ấy cảm thấy được có một số việc dần dần lực bất tòng tâm*.
**[Lực bất tòng tâm: sự bất lực của ai đó trước những vấn đề khó, không thể giải quyết được như những gì mình suy nghĩ hoặc rất muốn thực hiện điều gì đó nhưng lại không thể làm được.]
Mặc dù muốn sống ở Kinh Thành cùng với Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng, nhưng lại sợ rằng sau một thời gian dài, hai người bọn họ sẽ chán ghét ông! Trước đây ông còn tưởng rằng mình sẽ giúp bọn họ mua nhà bằng tiền của mình, ông có thể mặt dày đi theo bọn họ, nhưng bây giờ biết hai người đều có thể tự mua nhà được, ông làm sao có can đảm đi cùng bọn họ!
Thấy chú Đổng sau khi nghe được những lời nói của cô cũng không có vui vẻ, mà ngược lại cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, hơi thở xung quanh cũng rất nặng nề.
“Cha, cha làm sao vậy, cha có chỗ nào không thoải mái sao?” Nhìn hai cặp mắt quan tâm mình, chú Đổng đột nhiên cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình thật dư thừa, đã là người một nhà, cần gì phải lo được lo mất? Chính ông hiện tại đã có con trai và con gái, người già sống cùng con cái không phải là chuyện bình thường sao.
Nghĩ đến đây, chú Đổng cảm thấy cả người nhẹ nhàng, “Không sao, cha chính là đang nghĩ khi đến Kinh Thành thì đi chỗ nào chơi thôi!”
Chú Đổng mỉm cười, nhanh chóng chuyển chủ đề. Nói đến chuyện đi đâu chơi, ba người lại thảo luận về chủ đề này một lúc, rồi từng người mới trở về phòng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-107.html.]
Ngày thi đại học trong nháy mắt đã đến, chú Đổng đã dậy chuẩn bị từ trước khi trời còn chưa sáng, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng bị đánh thức bởi mùi phát ra từ nhà bếp.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có suy đoán, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, mở cửa đi vào phòng bếp, cửa phòng bếp vừa bị đẩy ra, mùi hương càng xông vào mũi.
Chỉ thấy trên bàn đã có mấy que bánh quẩy chiên vàng ruộm, tỏa ra hơi nóng và mùi thơm, trên đĩa bên cạnh là bốn quả trứng và bánh mì nhân thịt được hâm bằng nước nóng.
Chú Đổng đang dùng một cái thìa lớn khuấy cháo trong nồi, nhìn thấy hai người đến, khóe miệng ông ấy cong lên, hai mắt híp lại.
“Hai đứa dậy rồi à, mau đi rửa mặt rồi vào ăn cơm.”
“Ồ” Hai người còn đang ngơ ngơ ngác ngác đều máy móc làm theo lời dặn rửa mặt đánh răng rồi mới vào bàn ăn cơm.
“Này, chờ một chút, cha sẽ giúp phân chia thức ăn cho hai đứa.” Bàn tay đang gắp đồ ăn của Trương Hùng dừng ở trên không trung, khóe miệng giật giật.
Chú Đổng cầm lấy một đôi đũa mới sạch sẽ, trước tiên gắp một que bánh quẩy chiên giòn đặt lên đĩa trước mặt Trương Hùng, sau đó là cho hai quả trứng vào.
Sau đó, bữa sáng giống như của Trương Hùng cũng được xuất hiện trên đĩa của Hứa Mỹ Lam. “Được rồi, hai đứa ăn hết đồ ăn trong đĩa trước đi, cha đi lấy cháo cho hai đứa.”
Chú Đổng sắp xếp que bánh quẩy chiên giòn và trứng đặt vào đĩa của hai người sao cho giống số một trăm, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn!
Bây giờ, ngay cả Hứa Mỹ Lam vốn muốn bình tĩnh ăn cơm cũng không khỏi giật giật khóe miệng khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt.
Chú Đổng đây là coi bọn họ như trẻ con mà dỗ dành, nhưng khi nghĩ đến việc ông ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức cho sự sắp xếp đơn giản và trẻ con này, bọn họ cũng không có phàn nàn cái gì.