Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:27:39
Lượt xem: 90
Bà cụ cũng là dùng hết sức mình để ôm Hứa Mỹ Lam đi ra ngoài, mặc dù sức khỏe còn tốt nhưng ở tuổi đó nếu là ngày thường, đừng nói là ôm cô, cõng cô chưa chắc đã cõng được.
Cho đến khi thoát khỏi nguy hiểm, bà cụ mới thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng của mình đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, vai bên phải cũng thoáng có chút đau nhức. Chắc là vừa mới dùng sức tông vào cửa quá mạnh nên đã bị thương.
Lòng bàn chân bây giờ cũng rất đau, nhấc chân lên thì thấy lòng bàn chân trái không biết từ khi nào đã có một cái lỗ.
Nhưng lúc này bà cụ cũng không lo được nhiều, nhân lúc hơi thở đã được bình ổn, bà cụ vội vàng đến bên cạnh Hứa Mỹ Lam dò hỏi, “Mỹ Lam, cháu có sao không...”
Lúc này khi nhìn thấy Hứa Mỹ Lam bà cụ liền bị doạ sợ, chỉ thấy sắc mặt của cô tái nhợt, trên trán tràn đầy mồ hôi. Cơ thể cô run rẩy như thể cô sẽ ngất đi trong giây phút tiếp theo.
Lam Văn Anh vội vàng đỡ lấy cô, lo lắng nói: “Cháu làm sao vậy, cháu có bị thương ở đâu không?”
Hứa Mỹ Lam lắc đầu, không thể nói trôi chảy: “Bụng, đau bụng!”
Nghe thấy tiếng cô nói đau bụng, liền tính bà cụ vốn điềm tĩnh, giờ phút này cũng sẽ luống cuống, may mà tiếng động ở đây cuối cùng cũng kinh động đến hàng xóm chạy ra xem tình hình.
Ngay khi nhìn thấy hoàn cảnh của Hứa Mỹ Lam, một số người đã chạy đi báo cảnh sát đến hổ trợ, và một số nhanh chóng tìm thấy một chiếc xe ba gác và đưa cô đến bệnh viện.
Mãi đến lúc này, Hứa Mỹ Lam mới cảm nhận được sự giản dị và tốt bụng của con người thời đại này.
Cũng may nơi này cách bệnh viện cũng không xa lắm, xe ba gác vội vã chạy một mạch không ngừng, cuối cùng cũng đến được bệnh viện.
Lúc này, Hứa Mỹ Lam bị đau bụng đã ngất đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-245.html.]
Ngay khi xe vừa dừng lại, Lam Văn Anh đã hét vào bên trong: “Cứu mạng với, bác sĩ xin hãy cứu!”
Tiếng hét lớn này, không chỉ kêu bác sĩ và y tá đến, mà còn kêu đến rất nhiều người đến vây xem. Nhìn thấy Lam Văn Anh kêu thảm thiết như vậy, trên xe còn có một phụ nữ mang thai đã ngất đi, làm sao dám chậm trễ, lập tức lấy cáng ra cứu người.
Lam Văn Anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Hứa Mỹ Lam được đưa đến bệnh viện để chữa trị.
Lúc này mới cảm giác tay của chính mình cũng rất đau. Chân cũng đau, bà cụ rất mệt mỏi, nhưng bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi, bà phải tìm người đi báo tin cho mọi người trong nhà họ Trương và Trương Hùng. Sau khi nhìn quanh bốn phía, cũng không thể nhìn thấy một người quen nào, cuối cùng Lam Văn Anh dán mắt vào người chủ chiếc xe ba gác lúc nãy đã tốt bụng đưa bọn họ đến bệnh viện.
Sau khi cho người chủ xe ba gác biết địa chỉ và những lời bà cụ muốn báo tin, bà cụ liền lấy trong túi ra hai mươi đồng tiền và đưa cho anh ta như một lời cảm ơn vì đã đưa bọn họ đến đây, đồng thời coi như là một khoản phí nhỏ khi giúp bà cụ đến nhà họ Trương và đến trường học báo tin.
Sau khi mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, lúc này Lam Văn Anh mới rảnh để cho y tá xử lý vết thương cho mình.
Những chỗ khác đều ổn, chỉ có lòng bàn chân là nghiêm trọng nhất, một lớp da đã bị bỏng.
Nhìn hai chân bị băng bó giống như chiếc bánh chưng, Lam Văn Anh cười khổ trong lòng, chính mình thành như vậy làm sao có thể chăm sóc cháu dâu đây.
Nghĩ đến Hứa Mỹ Lam vẫn còn trong phòng phẫu thuật và không biết tình hình như thế nào, một ý nghĩ đã vụt qua trong đầu bà cụ, cũng không biết ngọn lửa là vô tình hay có sự sắp xếp trước, chuyện này có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ, mặc kệ có như thế nào, đều cần phải điều tra rõ ràng!
Bác sĩ đã sắp xếp cho bà cụ nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh, nhưng Hứa Mỹ Lam vẫn đang trong phòng phẫu thuật nên bà cụ không có tâm trạng để nghỉ ngơi.
Nhờ y tá mang đến một chiếc xe lăn, Lam Văn Anh ngồi vào xe lăn và đẩy nó đến trước phòng phẫu thuật.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhưng trong phòng phẫu thuật vẫn không có động tĩnh gì, ngay khi Lam Văn Anh càng ngày càng hoảng sợ thì ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã và tiếng thở dốc.
Nghe âm thanh đang đến gần, Lam Văn Anh theo bản năng nhìn về nơi phát ra âm thanh, liền thấy Trương Hùng đang chạy nhanh đến hướng này.