Tân Di - 1.4
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:06:18
Lượt xem: 352
Tân Di liên lạc không được.
Không chỉ Tân Di, mà những người khác tôi cũng không liên lạc được.
Điện thoại của tôi bị Châu Châu “vô tình” làm rơi xuống ao, đã không thể bật lên được nữa.
Gia đình họ đã bắt đầu nghi ngờ tôi.
Chỉ còn 3 ngày nữa là đến đám cưới của Châu Châu và Ngô Hạo.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Cho nên, nhanh nhất là ngày mai, chậm nhất là ngày kia, họ sẽ bắt đầu động thủ với tôi.
Rất nhanh đã đến đêm khuya.
Châu Châu lên lầu nhìn tôi bôi kem làm đẹp lên người.
Cậu ta đưa cho tôi một ly nước: “Nana, mấy ngày hôm nay vất vả cho cậu rồi.”
Tôi mỉm cười nói: “Không sao đâu.”
Đang nói chuyện, dưới sân truyền đến tiếng mài dao.
Tôi bước đến cửa sổ và nhìn xuống.
Là Ngô Hạo đang mài d.a.o bằng đá mài.
Nhận thức được tôi đang nhìn, hắn ta nhìn lên, khi thấy tôi đứng phía sau cửa sổ, hắn ta khóe miệng về phía tôi cười.
Châu Châu không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau lưng tôi.
“Ngày mai phải g.i.ế.c gà rồi.” Cậu ta nói: “Mài d.a.o nhanh hơn, g.i.ế.c gà nhanh hơn.”
“Mình đã lãng phí nhiều thời gian để nuôi những con gà đó, mình không muốn thấy chúng nó c.h.ế.t quá đau đớn.”
Những điều cậu ta nói rất kỳ lạ.
Hình như đang nói về gà, nhưng tôi cảm thấy rằng cậu ta có ý gì đó.
Lập tức có cảm giác lạnh toàn thân.
Sau khi Châu Châu rời đi, tôi đi đến cánh cửa, đưa tay ấn vào tay nắm cửa.
Không có gì ngạc nhiên, cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Ngay cả cửa sổ kính duy nhất cũng bị khóa bên ngoài.
Tôi buông tay, quay người chạy đến thùng rác, ra sức móc họng ra.
Cho đến khi tôi nhổ hết chỗ nước tôi vừa uống, tôi mới trở lại bình thường.
Đến lúc này, suy nghĩ của tôi bình tĩnh đến không ngờ.
Chỉ còn một đêm, tôi nhất định phải trốn thoát.....
Nếu không, cái c.h.ế.t là điều chắc chắn.
Trong đêm khuya, gia đình Ngô gia cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Tôi nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là một giờ sáng.
Tôi nhắm mắt lại, không ngủ, chỉ là đang nghỉ ngơi lấy sức.
Không biết mất bao lâu, cho đến khi con gà trống gáy, tôi mở mắt ra.
Châu Châu từng nói với tôi về quy củ trong làng Vọng Nhạc, người mới kết hôn, người nhà cô dâu sẽ ở nhà chồng một đêm, sáng hôm sau lại khua chiêng gõ trống đưa đi để tỏ sự tôn trọng.
Ngôi nhà hôm qua tôi nhìn thấy đã bắt đầu đốt pháo.
Tiếng pháo nổ rất lớn, tôi nhanh chóng ta khỏi giường, nhấc chiếc ghế lên đập nó vào cửa kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tan-di/1-4.html.]
Kính ở đây rất bền, chất lượng không tốt, mất một chút sức lực, cửa kính liền bị đập vỡ.
Âm thanh được che bởi tiếng pháo nổ.
Tôi thậm chí còn không có thời gian suy nghĩ họ có phát hiện ra không, chỉ cần nắm bắt thời gian, tôi nhảy ra ban công bên ngoài cửa sổ.
Nhà họ Ngô vẫn chưa dậy.
Tôi bước cẩn thận lên mép tường, nhảy mạnh về phía đống rơm ngoài sân.
Đống rơm không lớn, nhưng tôi có thể nhảy chính xác.
Ngã xuống đống rơm, sau đó lăn ra đất.
Có một cơn đau ở mắc cá chân trái của tôi, có lẽ bị thương rồi.
Tôi khập khiễng đứng dậy, leo ra khỏi bức tường sân, vội vã chạy về ngôi nhà kết hôn ngày hôm qua trong ký ức.
Tiếng pháo tiếp tục vang lên, một số người trong số họ vẫn chưa rời đi.
Tôi cần đi cùng họ, rời khỏi làng Vọng Nhạc.
Tôi thật may mắn, khi tôi đi ngang qua, nhà gái còn sót lại một chiếc xe địa hình.
Sau khi lẻn vào cốp xe địa hình, tôi nín thở, nghe thấy tiếng ai đó bước lên xe.
Đó là một cặp đôi, là anh trai và chị dâu của cô dâu.
Người phụ nữ duỗi người: “Hôm nay tôi phải vội về thành phố, buổi chiều có hẹn đi chơi mạt chược.”
“Đêm hôm qua tôi nhìn thấy tiên nhân sống đó, tiên nhân sống mà em gái anh chọn còn quá nhỏ.”
Người đàn ông mỉm cười: “Nghe nói là học sinh trung học, rất sạch sẽ, bỏ nhà đi được em gái đưa về.”
Người phụ nữ: “Chậc.” một tiếng: “Thật là may mắn.”
Chiếc xe khởi động, chậm chậm về phía cổng làng.
Trong lúc lắc lư, tôi dường như nghe thấy tiếng ai đó hét lên cách đó không xa.
“Chạy rồi, cô ta chạy rồi.”
Chiếc xe lắc lư tôi không biết đi được bao lâu.
Tôi không dám thiếu cảnh giác, luôn luôn cảnh giác.
Cho đến khi chiếc xe gập ghềnh trở nên ổn định hơn.
Người phụ nữ trong xe thở dài: “Cuối cùng cũng đến được con đường xi măng, đường vào làng khó đi quá.”
Đường xi măng....
Điều này có nghĩa tôi đã rời khỏi làng Vọng Nhạc.
Kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn phía trên.
Hai bên đường có cậy cối, có thể nhìn thấy dây điện cao cao.
Còn có chim sẻ nhảy trên dây.
Nó cho tôi ảo tưởng rằng tôi đã hoàn toàn thoát khỏi làng Vọng Nhạc.
Tôi bắt đầu suy nghĩ, bây giờ tôi làm cách nào để thoát khỏi chiếc xe địa hình này?
Xe chạy được gần nửa tiếng.
Tôi nghe người đàn ông nói: “Phía trước có nhà vệ sinh công cộng anh muốn dừng một chút.”
Người phụ nữ trả lời: “Em cũng muốn đi.”