Tân Di - 16
Cập nhật lúc: 2024-07-17 21:57:56
Lượt xem: 346
Dây tơ hồng tên Lý Nhan.
Sau khi nhận được phản hồi của tôi, cô ấy lái xe đến thẳng địa điểm thỏa thuận và đón tôi.
Trên đường đến nhà ông chủ của cô ấy, cô ấy giải thích chi tiết tình hình cho tôi.
“Đại sư, kỳ thực người gặp rắc rối cũng không phải ông chủ của tôi, mà là mẹ của ông chủ. Bà ấy đã 70 tuổi, bình thường ăn uống không tốt, bình thường ăn cơm chưa đến nửa chén đã no rồi, nhưng gần đây thì không ổn lắm, một ngày ăn 10 bữa, mỗi bữa 3 chén, sức ăn rất lớn!”
Lý Nhan nói có chút bồn chồn: “Trước đây tôi đã từng gặp qua bà ấy, bà ấy rất tốt bụng, nhưng khi ông chủ khuyên bà ấy ăn ít lại thì bà ấy đã cào vào mặt ông chủ! Còn mắng những lời rất khó nghe.”
Tôi trầm ngâm nghĩ: “Vậy ông chủ của cô nghi ngờ bà ấy bị quỷ ám à?”
Lý Nhan ừ một tiếng.
“Nguyên nhân chính là, khi bà ấy mắng bằng tiếng Quảng Đông, nhưng gia đình ông chủ của tôi đều là người phương Bắc, không ai biết nói tiếng Quảng Đông?”
Đang nói chuyện thì xe chạy vào một khu biệt thự.
Xe rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại trước sân một biệt thự kiểu Trung Quốc.
Lý Nhan dẫn tôi ra khỏi xe, cô ấy gọi điện thoại cho ông chủ của cô ấy, không lâu sau một người đàn ông đầu có phần hơi hói bước ra chào đón chúng tôi.
Tốc độ rất nhanh, có vẻ khá lo lắng.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Tiểu Lý, đại sư cô đưa đến đâu?”
Cô ấy bước qua một bên, để lộ tôi đứng ở phía sau cô ấy: “Ông chủ, đây là Tân Di đại sư.”
Người đàn ông sửng sốt một chút, ánh mắt nhanh chóng nhìn tôi từ đầu đến chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tan-di/16.html.]
Sau đó ông ta kéo Lý Nhan sang một bên.
Bọn họ nói không lớn, nhưng tôi có thể nghe thấy.
“Cô đang nói cái gì vậy? Làm sao một cô gái trẻ như vậy lai là một đại sư? Cô bị lừa rồi!”
“Ông chủ! Ông tin tôi, cô ấy thật sự có năng lực, cô ấy là người đã cứu tôi lúc tôi gặp quỷ đả tường.”
Bọn họ thì thầm rất lâu, tôi hơi mất kiên nhẫn.
“Được rồi, tôi có phải kẻ lừa đảo hay không, chút nữa xem thì sẽ biết thôi.”
Tôi đi đến gần hai người họ: “Có thể chỉ đường không?”
Người đàn ông trung niên lúc này cũng cảm thấy ngại ngùng.
Ông ấy mỉm cười: “Tôi họ Viên, tên là Viên Thân, đại sư quý danh là gì?”
Tôi cũng cười: “Cứ gọi tôi là Tân Di là được rồi.”
“Tân Di đại sư xin mời bên này!” Ông ấy trực tiếp dẫn đường cho tôi : “Tình hình nhà tôi tiểu Lý cũng nói qua với ngài rồi, bác sĩ cũng xem qua rồi, thuốc cũng uống rồi. Thực sự là tôi hết cách rồi, mới mời mọi người đến đây xem.”
Tôi liếc nhìn ông ta.
Lý Nhan cũng chú ý đến từ “mọi người”.
“Ông chủ, ông còn mời người khác nữa không?”
Viên Thần gật đầu; “Bạn tôi cũng giới thiệu cho tôi một đại sư, đã ở bên trong rồi.”