Tân Di - 3.6
Cập nhật lúc: 2024-08-22 18:27:38
Lượt xem: 285
“Qúa trình lột xác của người rắn không thể bị gián đoạn, sẽ mất ít nhất mười phút để hoàn thành quá trình lột xác, anh tranh thủ thời gian đi.”
Tôi không nói gì nữa, nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng tạo tôi quá mập, lại lâu rồi không vận động, chạy được một lúc thì thở dốc, tim tôi đập nhanh đến mức muốn rớt ra ngoài.
Để đến được nơi Tân Di đã đề cập càng sớm càng tốt, tôi còn cố ý chạy đường tắt.
Đây là một con hẻm cũ, đi qua con hẻm này sẽ đến trường học bỏ hoang nơi mà Tân Di bày trận.
Đột nhiên có cơn gió mạnh xung quanh, tôi bàng hoàng nhìn xuống.
Có âm thanh lạ phát ra từ cống thoát nước.
Có cái gì đó đang cố đến gần tôi.
Ầm.
Một âm thanh vang lên, nắp cống bị bật ra, xoay vài vòng trên không rồi rớt mạnh xuống đất.
Tôi sợ hãi lùi lại, nhìn vào cống.
Đầu của một người phụ nữ quyến rũ quen thuộc từ từ bò ra từ bên trong, đôi mắt của cô ta đã hoàn thành biến thành đôi mắt rắn.
Khoảnh khác nhìn thấy tôi, cô ta cười toe toét, những chiếc răng sắc nhọn đặc biệt đáng sợ.
“Anh yêu à, em tìm thấy anh rồi.”
Làm sao lại nhanh như vậy?
Tôi bỏ chạy.
Khoảnh khắc quay người, tôi cảm thấy một cái chạm kỳ lạ từ túi quần.
Không cần suy nghĩ, tôi đưa tay chạm vào nó.
Là một chiếc vẩy rắn màu xanh.
Tôi vội vàng bỏ vẩy rắn đi.
Không biết cái này đã được bỏ vào túi của tôi khi nào, người rắn có lẽ đã dựa vào chiếc vẩy rắn này đã nhanh chóng phát hiện ra vị trí của tôi.
Chỉ trong vài giây, con quái vật phía sau lưng đã bò ra khỏi cống.
Tôi không khỏi quay đầu lại, cảnh tượng này làm tôi sợ hãi.
Chỉ nhìn thấy dưới đầu người phụ nữ là một cơ thể rắn, không có tay hay phần trên của cơ thể, chính là một con rắn có đầu người.
Mặt tôi tái nhợt, chạy thật nhanh về phía con hẻm.
Tiếng xào xạc của thân rắn cọ sát xuống đất nghe như tiếng dòi bám vào xương.
Thấy tôi định chạy vào hẻm, một cảm giác lạnh buốt quấn quanh chân mắt cá chân tôi.
Tôi ngã mạnh xuống đất, hai chiếc răng bị gãy, tôi đứng dậy mặc cho cơn đau dữ dội, nhìn cái đuôi quấn quanh chân, tôi có cảm giác mình vừa rơi vào hầm băng.
Người rắn đã đến gần trước mắt tôi, mặt nó sát gần mặt tôi......
“Anh yêu à, anh làm em thất vọng quá, em phải phạt anh.”
Nó mỉm cười, một cái miệng khổng lồ mở ra, mắt tôi mở to không thể cử động.
Tôi sắp c.h.ế.t rồi....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tan-di/3-6.html.]
Sự tuyệt vọng dâng trào.
Trong chớp mắt, một sợi dây đỏ quấn quanh eo tôi, một lực kéo mạnh từ phía sau thoát khỏi đuôi của con rắn đó.
Tôi bị kéo đi 3,4 mét, cơ thể tôi không tự chủ ngã xuống đất.
Một bàn tay ấm áp giữ lưng tôi, không lớn, nhưng rất có lực.
Tôi quay lại nhìn, chỉ thấy Tân Di cau mày thu lại lại dây đỏ.
Cô ấy đẩy tôi ra: “Chạy.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Tôi sững sốt một lúc, chạy về phía ngón tay cô ấy chỉ.
Tân Di nhanh chóng đuổi kịp.
Tôi hét lên: “Tân Di đại sư! Tại sao cô không đấu với nó?”
Chạy nhanh hơn tôi.
Tân Di: “Không đánh được, để nó dẫn vào trận pháp.”
Cô ấy quay sang nhìn tôi: “Anh trai! Hứa với tôi nhé, khi tai họa này kết thúc, nhớ giảm cân.”
“Vừa rồi tôi gần như không đỡ được anh.”
Chúng tôi vừa chạy vào ngôi trường bỏ hoang, có một gió thổi mạnh từ phía sau.
Tân Di đẩy tôi ra, tự mình lăn về phía trước một cách nhanh nhẹn.
Một cái đuôi dài dày quét qua đầu tôi, đập vào tường, làm đổ nhiều gạch đá.
Tôi sợ hãi đến mức ngã xuống đất.
“Đứng đó làm gì! Chạy đi.”
Người rắn đã đuổi kịp, nó liếc Tân Di người đang ở cách xa nó, không chút do dự vặn mình lao về phía tôi.
Tôi cực kì hoảng sợ, đứng dậy lao vào ngôi trường bỏ hoang.
Không gian bên trong ngôi trường không quá lớn, thân thể khổng lồ của người rắn không thể vặn vẹo được nhiều, tốc độ chậm lại rõ ràng.
Tôi lao vào một ở lớp học ở góc, đóng cửa lại.
Thịt toàn thân run lên, tôi thực sự không thể chạy được nữa.
Tôi khóa cửa, di chuyển tất cả bàn học chặn cửa lại.
“Ầm.”
Một âm thanh dữ dội từ phía sau, tôi sốc đến mức đầu óc choáng váng.
Lúc này Tân Di cũng gọi điện thoại cho tôi.
Tôi khó khăn lấy điện thoại ra: “Đại sư! Cô đâu rồi! Tôi sắp c.h.ế.t rồi.”
“Anh giúp tôi kiên trì thêm chút nữa, nhiều nhất là 5 phút, vị trí cuối cùng gần xong rồi.”
Tiếng bíp báo bận được phát ra từ điện thoại, cùng lúc đó, tiếng kính vỡ vang bên tai tôi.
Tôi giật mình quay lại, tôi thấy người rắn trèo qua cửa sổ, leo vào bên trong.
“Anh yêu à.” Âm thanh của nó thật kỳ lạ, âm điệu nhẹ nhàng, nhưng tôi nghe thấy có sự tức giận bên trong.
Tôi bò về phía cửa sau chạy, nhưng cửa sau bị đóng quá lâu rồi, tay cầm đã bị khóa rồi, căn bản văn không được.