Tân Di - 4.5
Cập nhật lúc: 2024-08-24 21:15:19
Lượt xem: 188
Tân Di im lặng, tôi cắn môi, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Tôi và Trình Hạo đã yêu nhau 5 năm rồi, dù thỉnh thoảng có cải vả, nhưng cuộc sống cũng rất ngọt ngào.....tôi sớm đã xem anh ấy như người nhà rồi.
Chúng tôi đang bàn năm sau về quê để kết hôn.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Giọng Tân Di vang lên bên tai tôi: “Chu Yến, mặc dù những lời này không phù hợp, nhưng xin cô đừng quá đau lòng, có điều gì đó không ổn xung quanh cô, nhanh về nhà đi.”
Tôi lau mắt, quay đầu nhìn.
Chỉ nhìn thấy còn vài người trên phố đã trở nên không còn một ai.
Ánh đèn đường ban đầu mờ nhạt đã trở nên nhợt nhạt.
Không khí tràn ngập sương mù dày, tầm nhìn thấp đến mức đáng sợ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi sợ hãi nhìn xung quanh, thật sự không còn ai cả.
Tôi nhanh chóng quay về hướng mà tôi đã đến.
Chưa tới 5 phút, tôi đã đến tầng dưới nhà mình, sau đó đẩy cửa vào không chút do dự-----
Nhìn cảnh tượng lạ lùng trước mắt, tôi đứng hình.
Đây.....không phải nhà của tôi?
Đi sai rồi sao?
Tôi quay người đẩy cửa bước ra, nhưng tôi nhận ra phía sau mình có một bức tường lốm đốm, căn bản không có cửa nào cả.
Vậy vừa rồi sao tôi lại vào được?
Đầu tôi tê dại, cả người như rơi vào hầm băng.
May mắn thay, chương trình phát sóng trực tiếp củaTân Di vẫn kết nối với điện thoại của tôi, giọng nói của cô ấy làm tôi bình tĩnh lại.
“Là tôi sơ suất, lẽ ra bạn không nên đi xuống.” Cô ấy có chút ân hận: “Cô bị trúng mê chưởng rồi, đừng hoảng sợ, tôi đang trên đường tới cầu vượt.”
Tôi hỏi giọng run run: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”
“Hãy ở yên tại chỗ, cố gắng đừng di chuyển.”
“Đây.....”
Tình hình hiện tại không cho phép điều đó.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang đi về phía tôi.
Tôi không kịp nói, bước nhẹ nhàng sang một bên, ánh sáng xung quanh mờ mịt, lo lắng, tôi thấy một chiếc giỏ tre, tôi lập tức bước đến đó thật nhanh, trốn ở trong đó.
Đỉnh đầu bị một tấm ván ép xuống, tôi nín thở trong giỏ tre.
Lúc này, thính giác phát huy hết tác dụng.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, hơn nữa tôi vẫn có thể nghe thấy âm thanh ríu rít yếu ớt.
Giống như đang nấu cái gì đó.
Nhìn qua khe hỡ của chiếc giỏ tre, hai chân bước qua trước mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tan-di/4-5.html.]
Đôi chân nó nhìn lạ quá, bàn chân trước rất to, chỉ có bốn ngón chân, móng tay dài nhọn, đứng nhón chân, giống như chân của con vật.
Nó từ từ rời đi, tôi vô thức nhìn về hướng nó rời đi.
Lần này, tôi thấy được bóng lưng của nó.
Đây không phải là hình dạng của một con người.
Dáng người rất cao, tứ chi mảnh khảnh, phần lưng gù, có thể thấy phần sống lưng nhô ra.
Đầu nó cúi xuống, tôi không nhìn rõ.
Nhớ lại những gì Tân Di nói, tôi ngay lập tức nghĩ đến ma cà rồng.
Nó từ từ bước đến một bức tường, chạm vào nó, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng.
Tôi nheo mắt, nhìn xung quanh.
Nơi này.....giống như một nhà bếp.
Xung quanh có nhiều tủ sắt, bên trong có nồi và chảo.
Ở giữa có một bàn mổ lớn.
Phần trong cùng có một chiếc một chiếc nồi bốc khói, trên đó có in bốn chữ - Món hầm trăm năm.
Tôi mở to mắt.
Đây là bếp của cửa hàng thịt hầm trăm năm.
Chỉ nhìn thấy con ma cà rồng bước tới cái nồi, mở nắp và lại gần ngửi.
Mùi rất nồng, tôi cũng ngửi thấy mùi thơm thịt hầm quen thuộc.
Con ma cà rồng khuấy nồi một lúc bằng một chiếc thìa dài, rồi đứng nhìn một lúc.
Có vẻ không hài lòng, nói từ từ giơ tay phải lên, đem ngón tay trái hung hăng bẻ xuống.
Tôi kinh hãi che miệng lại.
Con ma cà rồng bẻ gãy ngón tay của mình.
Nó ném ngón tay vào nồi, khuấy vài lần, sau đó cúi đầu xuống ngửi.
Mùi hầm từ nồi thịt hầm dường như nồng nặc hơn.
Cuối cùng nó cũng hài lòng.
Tôi che miệng, cảm thấy buồn nôn.
Đây có phải cách tạo ra món thịt hầm trăm năm được nhiều người khen ngợi sao?
Công thức bí mật độc quyền mà Trình Hạo muốn biết, thực ra đó là bộ phận cơ thể của chính con ma cà rồng.
Con ma cà rồng đậy nắp nồi lại, sau đó quay người lại.
Cuối cùng tôi cũng đã nhìn rõ mặt nó.
Nó có mặt sói, miệng dài răng nanh, đôi mắt màu xanh lục.