Tân Di - 40
Cập nhật lúc: 2024-07-28 21:52:16
Lượt xem: 380
“Ăn cái đầu anh!” Tôi không nhịn được nói: “Đây là bữa tiệc của ma! Anh không nhìn thấy vết t.h.i t.h.ể ở chân cô dâu sao?”
Lão Tôn sửng sốt, vô thức cười lạnh: “Đừng lừa người nữa, ở đâu có...........”
Anh ta lại hướng điện thoại về phía cô dâu, kết quả cô dâu đang bước vào giữa sân khấu đã dừng lại.
Chiếc khăn trùm đầu của cô ấy cũng bị gió thổi bay.
Trong màn hình của Lão Tôn, cô dâu mặc áo cưới kiểu Trung Quốc từ từ quay người lại.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp bị dọa sợ.
“Tôi vừa, không nhìn nhầm chứ?”
“Cái đó là gì vậy?”
“Ăn cái đầu anh!” Tôi không nhịn được nói: “Đây là bữa tiệc của ma! Anh không nhìn thấy vết t.h.i t.h.ể ở chân cô dâu sao?”
Lão Tôn sửng sốt, vô thức cười lạnh: “Đừng lừa người nữa, ở đâu có...........”
Anh ta lại hướng điện thoại về phía cô dâu, kết quả cô dâu đang bước vào giữa sân khấu đã dừng lại.
Chiếc khăn trùm đầu của cô ấy cũng bị gió thổi bay.
Trong màn hình của Lão Tôn, cô dâu mặc áo cưới kiểu Trung Quốc từ từ quay người lại.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp bị dọa sợ.
“Tôi vừa, không nhìn nhầm chứ?”
“Cái đó là gì vậy?”
Vừa rồi, trong màn hình phát sóng trực tiếp hiện lên khuôn mặt của cô dâu.
Dù thời gian lưu lại khá ngắn, nhưng vẫn có nhiều cư dân mạng nhìn thấy.
Khuôn mặt của cô dâu, là bị chia năm sẻ bảy thành từng mảnh và bị khâu lại.
Da trắng nhợt, căn bản không giống người sống.
Lão Tôn cũng nhìn thấy rõ, lúc này đứng yên không dám động đậy.
Cô dâu quay đầu lại nhìn thẳng vào anh ta.
Ba giây sau, khóe miệng cô dâu cong lên một nụ cười kỳ lạ.
Cô ấy thực sự đã cười với Lão Tôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tan-di/40.html.]
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Sau khi cười xong, cô ấy từ từ quay lại, bị người đàn ông bên cạnh tiếp tục kéo lên sân khấu.
Có vẻ như, nên tiếp tục hoàn thành hôn lễ.
Lúc này Lão Tôn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Qúa dọa người rồi! Chủ phòng đối diện nhanh chạy đi.”
“Đó thật sự là bữa tiệc ma! Cả phòng tiệc ngoại trừ chủ phòng đối diện còn lại không ai còn sống sao?”
Cư dân mạng chạy qua bên đối diện nhắc nhở anh ta mau bỏ chạy.
Lão Tôn nhặt chiếc điện thoại lên, không kịp xem bình luận trên điện thoại, trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi.
Anh ta không muốn ở lại cái nơi c.h.ế.t tiệc này nữa.
Anh ta trở lại con đường ban đầu, muốn ra ngoài từ cánh cửa đã vào trước đó, nhưng vẫn chưa tới, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người phục vụ.
Anh ta mặc đồng phục khách sạn, sắc mặt tái nhợt như những người trong bữa tiệc đó.
Anh ta đưa tay ngăn cản Lão Tôn, nói từng chữ một, giọng nói vô cảm: “Vị tiên sinh này, tiệc cưới vẫn chưa kết thúc, ngài không thể đi.”
Anh ta nói xong, liền có hai người đứng dậy khỏi chỗ, chỉnh tề đi tới, một trái một phải nắm lấy cánh tay của Lão Tôn, cưỡng ép đưa anh ta đến bàn.
Những bình luận cũng đang lo lắng cho Lão Tôn.
“Tiêu rồi, anh ấy không thể rời đi.”
“Bữa tiệc ma này khi nào mới kết thúc? Sau khi kết thúc anh ấy có thể rời đi không?”
Tôi trả lời: “Đi không được.”
“Nơi này hình thành một vùng đất ma, người bình thường sau khi tiến vào rất khó có thể ra ngoài.”
“Và hiện tại, Lão Tôn đã bị những con ma này dùng làm đồ ăn, chờ tiệc cưới kết thúc, bọn họ sẽ bắt đầu ăn.”
Lão Tôn đang đeo tai nghe, tự nhiên cũng nghe thấy lời tôi nói.
Bây giờ anh ta không dám không tin tôi, bắt đầu khóc lóc:
“Đại sư! Tân Di đại sư xin hãy thương xót cứu mạng tôi đi!”
Thành thật mà nói, tình hình này của anh ta rất khó giải quyết.
Vì vị trí của vùng đất ma thay đổi bất kì lúc nào, nên tôi căn bản không có cách nào cứu anh ta ngay được.
Và lễ cưới này đã đi được một nửa, cho dù biết anh ta ở đâu bây giờ tôi xuất phát sợ không thể đuổi kịp.
Như tôi đã nói lúc đầu, anh ta đã là người sắp c.h.ế.t rồi.