Tân Di - 45
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:33:21
Lượt xem: 654
Hồng bao đã bị giật sau khi được gửi ra.
Phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều người kêu than: “Ai, ai nhanh tay như vậy.”
“1 tháng rồi..... tôi ở phòng phát sóng này một tháng rồi, dám để tôi giật lấy nó một lần?”
Người giật được phong bì lần này là một dì tuổi cũng không nhỏ.
Tên là Tịnh Thủy.
Cô ấy gửi cho tôi một khinh khí cầu và lời mời kết nối.
Camera mở ra, trong màn hình hiện lên khuôn mặt mệt mỏi của một người phụ nữ.
Tôi hỏi cô ấy: “Cô muốn xem gì?”
“Đại sư!” Tịnh Thủy vừa nói một câu, giọng nghe như đang khóc, trông rất kích động “Đại sư, xin hãy cứu con trai tôi.”
Tôi cau mày: “Đừng gấp, cô từ từ nói.”
Tịnh Thủy bình tĩnh một chút, bắt đầu kể chuyện gì đã xảy ra với con của mình.
Cô ấy nói con trai của cô ấy là một học sinh cấp 2 bình thường, sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh trung học, nhưng cách đây vài ngày, con trai tan học về nhà đột nhiên té xuống đất bất tỉnh.
Không chỉ vậy, khi gia đình đưa con trai đến bệnh viện, thì phát hiện trên người con trai có những vết thương không thể giải thích được.
Có vết cắt, có vết thương do bị đánh, có bầm tím.......
Vài ngày ngắn ngủi, vết thương trên cơ thể con trai thật không thể chịu nổi khi nhìn vào.
Cô ấy sợ cứ như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng của con trai, vô tình xem được buổi phát sóng trực tiếp tối hôm nay, cô ấy muốn thử kết nối.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp rất đồng cảm sau khi nghe những gì cô ấy nói.
“Cái này giống như va vào ma vậy!”
“Tân Di đại sư nhanh giúp cô ấy đi, đứa bé còn quá nhỏ.......”
“Đúng vậy, Tân Di đại sư có thể giúp đỡ không?”
Tôi không nói cái gì, chỉ yêu cầu Tịnh Thủy gửi riêng cho tôi hình ảnh và ngày sinh tử vi của con trai cô ấy cho tôi.
Bấm tay đoán, sau khi nhắm mắt lại suy nghĩ, tôi ngẩnh đầu lên nhìn Tịnh Thủy.
“Tôi chỉ có thể nói, con trai cô bị như vậy, hoàn toàn xứng đáng.”
Tịnh Thủy đứng hình, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng vậy.
“Hả? Là ý gì?”
“Chủ phòng đã đi quá xa rồi? Người nhà đều rất thê thảm, mà cô vẫn đưa ra nói lời mỉa mai đó.”
“Đúng vậy! sao cô lại nói như vậy, cô ở phía đối diện sẽ rất đau lòng.”
“Tân Di đại sư không tùy tiện nói như vậy, trực giác mách bảo chuyện này không đơn giản.”
“Đúng vậy, hãy chờ xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tan-di/45.html.]
Tịnh Thủy phản ứng lại, trực tiếp hỏi: “Cô nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem!”
Tôi nhìn cô ta một cách vô cảm: “Tôi nói, con trai cô bị như vậy là đáng.”
“Nó biến thành như vậy, hoàn toàn là do lỗi của nó.”
“Nói thật với cô, con trai cô bây giờ đang bị thứ gì đó bám vào người.”
“Nhiều nhất là ba ngày, ba ngày sau, nếu thứ bám vào người nó không biến mất , nó sẽ không bao giờ tỉnh lại.”
Tịnh Thủy muốn nổi giận, nhưng nghe lời tôi nói liền sửng sờ.
Vẻ mặt kinh hoàng: “Cái gì? Thằng bé bị cái gì bám vào người sao?”
“Giang Tiểu Húc, cái tên này cô đãn nghe qua chưa?”
Tịnh Thủy đột nhiên lùi lại với vẻ mặt sợ hãi, vô thức tránh ánh mắt của tôi.
Cô ta lập tức phản bác: “Chưa, chưa nghe qua.”
Nhưng tốc độ của cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn rất nhanh.
Họ lập tức đi tra cái tên Giang Tiểu Húc.
“Học sinh trường trung học Giang Tây, ba tháng trước bỏ học vì bị bắt nạt, trầm cảm nặng, sau khi điều trị thất bại, bằng cách nhảy khỏi tòa nhà bệnh viện tự sát.”
“Tôi cùng tìm thấy rồi! Anh ấy mới 14 tuổi, trên người có nhiều vết thương như vậy, khiếng người ta đau lòng.”
“Con trai của cô ấy có liên quan dến Giang Tiểu Húc không?”
“Tôi có một ý nghĩ bạo dạn hơn............con trai cô ấy là kẻ bắt nạt!”
Tịnh Thủy hoàn toàn hoảng sợ: “Không phải đâu! Con trai tôi không bắt nạt người khác.”
“Nó chỉ là còn nhỏ chưa hiểu chuyện! Nó chỉ muốn chơi cùng các bạn học thôi.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Tuổi còn nhỏ?” Tôi nghĩ thật buồn cười: “Đây có phải là viện cớ cho tội lỗi của nó không?”
“Thực tế thì , những vết thương trên người con trai cô không rõ nguyên nhân đều là những gì Giang Tiểu Húc đã phải trải qua.”
“Giang Tiểu Húc bị đánh, bị đẩy, bị đặt đinh bấm trên ghế, bị tạt nước sôi vào người...........Con trai cô đã cầm đầu bắt nạt cậu ấy nửa năm nay, trên người cậu ấy có vô số vết thương.”
“Bây giờ cậu ấy quay lại để trả thù, cậu ấy muốn con trai cô phải trãi qua nổi đau mà cậu ấy phải chịu đựng, sau đó đư acon trai cô đi cùng.”
14.
“Sao lại có đứa trẻ như vậy?”
“Đáng đời! Thật sự đáng đời! Tân Di đại sư nói không sai.”
Tịnh Thủy không còn gì chống đỡ ngã xuống đất.
Cô ta lẩm bẩm những gì tôi vừa nói.
“Đem nó đi....đem nó đi.....không được, ai cúng không được đem con trai tôi đi.”
“Đại sư!” Tịnh Thủy quỳ trên mặt đất, cầu xin tôi: “Đại sư, xin hãy giúp đỡ! Cứu con trai tôi đi!”
Cô ta liên tục quỳ lạy tôi trước camera, tôi thật sự sẽ giảm thọ nếu cứ như vậy.