Tân Di - 48
Cập nhật lúc: 2024-08-04 20:24:37
Lượt xem: 408
Đột nhiên, ánh mắt của anh ta dán chặt vào nhà bếp.
“Tôi nghĩ ra rồi.”
Sứ thanh hoa vỗ đùi: “Hôm đó mẹ tôi đến thăm tôi, có nấu cho tôi một bữa ăn.”
“Đúng rồi, mẹ tôi nấu cho tôi một nồi canh, rất tươi rất ngon.”
Tôi hỏi: “Cụ thể là canh gì?”
Sứ thanh hoa gãi đầu: “Vậy thì tôi không biết.”
Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại trong tay: “Tôi gọi điện hỏi một chút.”
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp ngừng cười đùa, mọi người đều chăm chú vào buổi phát sóng.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông mang thai.”
“Tôi thật sự muốn biết có thứ gì trong bụng anh ấy, thật sự là một đứa bé sao?”
Ở màn hình đối diện sau một hồi chuông cuộc gọi cũng được kết nối.
“Alo? Con trai à?”
Sứ thanh hoa gấp gáp hỏi: “Mẹ, cuối tháng trước mẹ đến thăm con có nấu cho con một nồi canh, rốt cuộc đó là canh gì vậy?”
Người kia sửng sốt một lát, rồi mỉm cười một cách khó hiểu.
“Làm sao vậy? Có phải gần đây con thấy sức khỏe của mình tốt hơn không?”
Sứ thanh hoa vừa nghe cả người dường như phát điên.
“Rốt cuộc là cái gì?”
Mẹ anh ta có chút không vui: “Giọng điệu của con như vậy là sao?”
“Còn có thể là cái gì? Nhau thai. Thứ đó không dễ gì có được đâu, mẹ may mắn nhặt được khi đến bệnh viện khám bệnh.”
“Cái này là một thứ giúp cơ thể khỏe mạnh, lần trước chưa ăn hết, mẹ có cất trong tủ lạnh, con muốn ăn thì tự đi lấy đi.”
Sứ thanh hoa: “.........”
Sứ thanh hoa đi vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Cư dân mạng cũng bị sốc.
“Cái này......vẫn có thể nhặt lên sao?”
“Thật sự có người ăn nhau thai đấy.”
“Đúng, khá nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói có thể khiến đàn ông mang thai.”
Tầm 10 phút sau, sứ thanh hoa từ nhà vệ sinh đi ra.
Cả người trông có vẻ kiệt sức.
Tôi nhìn anh ta co chút cảm thông: “Cái đó, sao anh không đi lấy cái nhau thai đó ra khỏi tủ lạnh cho tôi xem?”
Sứ thanh hoa lập tức gật đầu: “Tôi đi ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tan-di/48.html.]
Anh ta rời khỏi camera và quay lại ngay sau đó, cầm một thứ gì đó trong túi nhựa cùng với điện thoại.
Anh ta đưa nhau thai trước camera: “Tân Di đại sư, ngài xem.”
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy nhau thai, vẻ mặt tôi liền thay đổi.
“Nhau thai của ma mẹ?”
Nahu thai bình thường, là lúc sản phụ mới sinh, được đào thải ra khỏi người người sản phụ sẽ là màu đỏ, sau một thời gian liền thành màu tím, cho nên được gọi là Tử Hà Xa.
Nhưng cái nhau thai trong tay Sứ thanh hoa toàn là màu đen có khí chất ma quái.
Nó không phải là nhau thai bình thường.
Tôi trầm giọng nói: “Thứ trong tay anh, nó được lấy ra từ t.h.i t.h.ể của sản phụ đã chết, oán hận rất lớn.”
“Và trong bụng của anh, một tâm hồn trẻ thơ đã được sinh ra.”
“Em bé bình thường được mang thai 10 tháng, mà em bé ma chỉ cần có 30 ngày để trưởng thành...”
Sắc mặt sư thanh hoa tái nhợt, môi run run.
Cư dân mạng cũng kinh hãi.
“Sau đó em bé ma đó sau khi trưởng thành sẽ như thế nào?”
“Đúng vậy, anh ấy sẽ không sao chứ?”
Tôi tạm dừng: “Sau khi trưởng thành, linh hồn đứa bé sẽ xuất ra từ thân thể của người mẹ đã chết.”
Sứ thanh hoa đột nhiên nghĩ đên điều gì đó, toàn thân run rẩy: “30 ngày?”
“Hôm nay đã là ngày 29 rồi.”
Tôi nhìn đồng hồ ở phía bên trái máy tính ----21:10.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Còn không tới 3 tiếng nữa là đến ngày mai.
“Tân Di đại sư, xin hãy giúp tôi! Tôi thật sự không muốn c.h.ế.t đâu.”
Tâm trạng của sứ thanh hoa đột nhiên trở nên kích động, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Nhưng khi cảm xúc của anh ta ngày càng lớn, bụng của anh ta cũng có những thay đổi.
Ngay cả cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng phát hiện ra.
“Hãy nhìn vào bụng anh ấy.”
“Chết tiệt, đó là tay và chân.”
Rên màn hình bụng của sứ thanh hoa phình to.
Hình dạng rất giống với bàn tay bàn chân của em bé.
Tôi vội an ủi anh ta: “Sự oán giận, tức giận và sợ hãi của con người đều là chất dinh dưỡng cho sự trưởng thành của em bé ma, anh bình tĩnh một chút.”
Nhưng sứ thanh hoa làm sao có thể nghe tôi nói.
Cả người trong trạng thái suy sụp.
Thấy bụng anh ta càng lúc càng co giật dữ dội, tôi cau mày nói: “Hỏng rồi.”