Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẫn Nhiên - C17

Cập nhật lúc: 2024-03-30 10:57:05
Lượt xem: 39

Tôi và Tống Tiếu có một bí mật mà chỉ hai chúng tôi mới biết.

Bí mật đó chính là, tên của tôi vốn là Tống Yên chứ không phải Đại Yên.

Người ba tên Tống Cảnh Dương của cô ta cũng là ba của tôi.

Không, nói chính xác hơn là đã từng là ba của tôi.

Chẳng có ai sinh ra đã là con cái của gia đình đơn thân, tôi trở thành đứa trẻ không có ba chỉ bởi vì Tống Cảnh Dương đã ngoại tình trong hôn nhân. Ngay lúc mẹ tôi đang mang thai thì ông ta dối rằng mình vẫn độc thân, rồi ỷ vào tướng mạo thanh tú của mình để dụ dỗ cô con gái của chủ tịch tập đoàn hậu cần Thông Đạt, sau đó cô gái kia mang thai con của ông ta.

Tống Cảnh Dương quỳ gối trước mặt mẹ tôi khóc lóc thảm thiết, nói rằng nếu ông ta không ly hôn để lấy người phụ nữ kia thì bà ta sẽ không tha cho ông ta sống yên ổn.

Chuyện năm đó đã quá xa xôi, tôi không thể biết được khi ấy mẹ tôi đã lựa chọn ly hôn với tâm trạng thế nào.

Tống Cảnh Dương rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng.

Vốn ông ta cũng chẳng có tiền, căn nhà hai phòng ở này và một ít tiền gửi ngân hàng đều để lại cho mẹ tôi.

Sau đó ông ta phủi m.ô.n.g một cái rồi thản nhiên bước vào biệt thư nhà vợ mới, đi làm ở công ty nhà bà ta, trở thành cậu con rể chính thức được kén tới nhà giàu.

Ngày sau cũng thành kẻ ra hình ra dạng, còn được xưng một tiếng giám đốc Tống.

Nhưng tôi biết, bên ngoài nhìn phong quang vô hạn nhưng thực tế Tống Cảnh Dương bị người nhà kia bắt bí đến nỗi không thở nổi.

Ông ta không dám tới gặp tôi và mẹ tôi, bởi vì khi còn nhỏ có lần ông ta bộc phát lương tâm tới nhà thăm tôi một chuyến, còn mua rất nhiều đồ chơi cho tôi nữa, nhưng sau đó bị vợ mới của ông ta phát hiện, suýt nữa thì bà ta làm loạn lật cả trời.

Thực ra là do ông ta nghĩ quá nhiều thôi, ông ta vừa quay lưng đi thì mẹ tôi đã bắt tôi đem đám đồ chơi đó vứt hết vào thùng rác dưới lầu.

Tôi ôm chặt chúng không chịu buông, bà ấy đánh tôi. Tôi khóc, bà ấy cũng khóc.

Đời này của bà ấy bị một tay của Tống Cảnh Dương hủy hoại không còn gì.

Từ khi còn rất nhỏ tôi đã biết rằng tôi cũng có ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tan-nhien/c17.html.]

Nhưng đến khi học lớp sáu tôi mới biết được sự tồn tại của Tống Tiếu.

Khi ấy thành tích học tập của tôi rất tốt nên được thầy cô đưa đi tham gia cuộc thi viết văn cấp thành phố, trùng hợp là Tống Tiếu cũng tham gia.

Cô ta ăn mặc đẹp đẽ như một cô công chúa nhỏ, váy đính ngọc trai, giày da màu đỏ, hai b.í.m tóc vừa đen vừa mượt.

Hơn nữa người đưa cô ta đến thi đua chính là ba của cô ta, Tống Cảnh Dương.

Lẽ ra tôi cũng cần phụ huynh đưa tới nhưng tiếc là mẹ tôi phải đi làm, bà ấy không nỡ xin nghỉ nên chỉ có thể làm phiền giáo viên.

Tôi nhìn thấy cảnh tượng cha hiền con ngoan của Tống Cảnh Dương và Tống Tiếu, dáng vẻ của ông ta rất nho nhã, ngồi khuỵu xuống đất bẹo đôi má phúng phính đáng yêu của cô ta rồi nói một cách cưng chiều: "Tiếu Tiếu không cần phải khẩn trương đâu, có ba ở đây rồi. Đợi lát nữa thi xong ba dẫn con đi ăn Mc Donald."

Năm ấy tôi mới mười một tuổi, cũng không quá hiểu chuyện, khát vọng với tình thân và tình cha trong nội tâm đã chiến thắng hết thảy, tôi ước mong Tống Cảnh Dương có thể nhìn thấy tôi cho nên tôi đã chủ động đi đến trước mặt ông ta, khẽ gọi một tiếng: "Ba."

Ngay sau đó tôi liền nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tống Tiếu, cùng với vẻ mặt sợ hãi kèm theo xấu hổ của Tống Cảnh Dương.

Châm chọc hơn chính là đề thi của lần thi đua viết văn đó lại là nói về cha.

Quả nhiên mới thi xong Tống Cảnh Dương đã đưa Tống Tiếu đi ăn Mc Donald.

Lúc cô giáo đưa tôi lên xe buýt thì vừa ngồi được một trạm tôi đã lập tức xuống xe, liều mạng chạy về.

Sau đó tôi ngồi ở ngoài cửa Mc Donald, cách một lớp kính trong suốt nhìn đôi cha con kia cười đùa vui vẻ, vô cùng ấm áp.

Khoảnh khắc khi Tống Cảnh Dương nhìn thấy tôi, tôi cùng không biết diễn tả ánh mắt đó của ông ta phức tạp đến cỡ nào.

Có sợ, có bực, có bất đắc dĩ, có ghét bỏ, cũng có trách cứ chỉ trích.

Cuối cùng ông ta mua một phần Mc Donald, thừa dịp Tống Tiếu đang tập trung ăn khoai tây chiên thì đi ra ngoài cửa ném phần ăn đã được đóng gói đấy cho tôi.

Không sai, là ném.

Ông ta cau mày nói: "Đi về nhà đi, đừng có đi theo tao!"

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

 

Loading...