Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẫn Nhiên - C36

Cập nhật lúc: 2024-03-30 11:03:39
Lượt xem: 82

Tống Tiếu nói không sai, bây giờ đã không còn ai làm chỗ dựa cho tôi.

A Tẫn của tôi không còn nữa, cho nên tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tôi kéo A Tĩnh ngồi xuống, lẳng lặng nhìn bọn họ biểu diễn.

Nhiều năm trôi qua vậy rồi, đám bạn học đang ngồi đây của tôi đều có rất nhiều thay đổi.

Có người đang làm việc ở ngân hàng, có người tự mở công ty, có người đã kết hôn sinh con từ lâu, cũng có người đang trong giai đoạn sự nghiệp phát triển không ngừng, ở bên ngoài còn được người ta gọi một tiếng "Sếp Từ".

Vẻ ngoài đều đã có chút ít thay đổi, nên ngay cả khi đang châm biếm bắt nạt người khác đều trông có vẻ hào hoa phong nhã vô cùng.

Trương Giai Giai hỏi tôi: "Nghe nói bây giờ cậu vẫn đang làm việc ở hộp đêm? Kiếm được rất nhiều tiền đúng không, nếu không thì cũng không đến nỗi bây giờ vẫn còn làm cái này."

Tôi không nói gì, Trình Khổng ngồi một bên lập tức nói tiếp: "Cái này mà còn phải nói à, bây giờ kiếm tiền với Đại Yên mà nói đã sớm là chuyện nhỏ rồi. Ở xã hội bây giờ thứ quan trọng nhất là quan hệ cơ. Chắc bạn học cũ quen biết được nhiều người ở các ngành nghề lắm đúng không? Nghe nói chuyện đi học của đứa lớn nhà Trần Ngọc cũng là do cậu giải quyết cho mà. Mình còn đang thắc mắc đây, chẳng lẽ hiệu trưởng trường tiểu học cũng đi hộp đêm à?"

A Tĩnh nãy giờ vẫn chưa hiểu gì giờ mới phản ứng kịp, phẫn nộ chửi ầm lên: "Nói cái gì đấy, mở mồm cho sạch sẽ tí đi!"

Tôi kéo tay cô ấy, cười bảo cô ấy ngồi xuống. Sau đó lấy gói thuốc trong túi xách của cô ấy ra ung dung châm một điếu.

Hít một hơi thuốc thật sâu, tôi nhìn về phía Tống Tiếu: "Nghe nói cô kết hôn với một người Mỹ? Không phải định cư ở nước ngoài rồi à, về làm gì nữa?"

Đâu chỉ mình Tống Tiếu có hứng thú với chuyện của tôi, mấy năm gần đây tôi cũng nhớ mãi không quên cô ta mà.

Vừa mới về nước đã không kịp chờ mà hẹn cả một buổi tụ họp như thế này, có thể thấy tình cảm của cô ta với tôi đã rất sâu đậm.

Vẻ mặt Tống Tiếu bình tĩnh, quay ra cười với tôi: "Về thăm người thân thôi, tôi rất nhớ đám bạn cũ các cậu. Từ Lãng nói có tổ chức buổi tụ họp bạn cũ nên tôi rút ít thời gian tới tham gia cho vui."

"À ra thế, đúng là làm khó cô trong lúc bận rộn vẫn phải bỏ thời gian tới đây nhỉ."

Tôi cầm điếu thuốc cười nhạt nhìn cô ta.

Tống Tiếu nhếch miệng cười: "Đại Yên, cô đúng là một chút cũng không thay đổi, trông vẫn xinh đẹp như xưa."

"Không cần kết hôn, cũng không cần sinh con, còn có thể trông không trẻ đẹp sao?"

Trương Giai Giai làm bộ làm tịch thở dài, lời nói lại có ý khác: "Cậu nhìn mình bây giờ này, sinh con xong béo lên tận mười kí, giảm kiểu gì cũng không xuống được. Cứ như Đại Yên có khi lại tốt, chẳng cần làm gì, nằm trên giường là có thể kiếm tiền, thoái mái đến nỗi nhìn tươi như bông hoa vậy kìa."

"Xì..."

Rất nhiều người ngồi trong phòng đều đang cười, nhất là Trình Khổng đang ngồi bên cạnh cô ta đã cười đến nỗi run rẩy cả người: "Mình đây cũng sắp ba mươi rồi mà bạn trai còn chẳng thấy đâu, cả ngày bị người trong nhà thúc giục phải sớm kết hôn đây. Như Đại Yên người ta lại khỏe, mỗi ngày đổi một anh chẳng sợ thiếu thốn gì."

A Tĩnh đã tức giận đến nỗi hai tay run lên, tôi đè cô ấy xuống, nghiêng đầu cười nói với Trình Khổng: "Không cần ước ao, cậu cũng có thể đến mà. Để tôi giới thiệu cho cậu mấy khách hàng chất lượng tốt, cho cậu mỗi ngày đều được làm cô dâu."

Nụ cười của Trình Khổng đọng lại ở khóe miệng, sắc mặt lập tức thay đổi: "Cái đồ không biết xấu hổ, mày nghĩ ai cũng hạ tiện như mày à, làm cái này cũng không sợ nhiễm bệnh hay gì!"

Một câu này đã xé toang chiếc khăn che mỏng manh kia ra.

Tôi nhìn mấy người đàn ông đang ngồi chung trên bàn, ngẩng đầu ý bảo Từ Lãng: "SếpTừ, hình như lần trước tôi có gặp lại cậu ở hộp đêm rồi thì phải, lần sau cậu cũng đừng đi, cũng không sợ nhiễm bệnh hay gì."

So với ác ý rõ ràng của mấy cô nàng kia thì thực ra đám người Từ Lãng lại trưởng thành hơn, trên mặt hiển lộ sắc mặt có vẻ hơi khó xử.

Nhiều năm như vậy rồi, con người là sẽ thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tan-nhien/c36.html.]

Có thể bọn họ cũng hiểu rằng những chuyện bọn họ từng làm kia rất ngu ngốc, hoặc có lẽ là bóng ma do bị Chu Tẫn đánh vẫn còn đó, hay quan trọng hơn là bọn họ biết, bọn họ không thể trêu vào Phó Lôi.

"Gái đi.ếm thúi!"

Sau khi vừa trở mặt thì một người phụ nữ trong đám đó cười lạnh lùng rồi mắng tôi một tiếng. Là Hứa Y Nhiên ác độc không thua kém gì Trương Giai Giai.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Tống Tiếu nhếch miệng, nhìn tôi bằng ánh mặt giễu cợt.

"Đm mày lại thử chửi một câu nữa xem!"

A Tĩnh thật sự không nhịn nổi nữa, đứng dậy chuẩn bị đi qua cho cô ta một bạt tai.

Hứa Y Nhiên ỷ vào bên đó nhiều người hơn, không hề sợ hãi mà tiếp tục mắng: "Con đi.ếm thúi! Tao chửi đấy thì sao? Chắc tao thèm quan tâm nó ngủ với ai, đi ra ngoài bá.n thâ.n mà còn sợ bị người ta chửi à!"

Còn chưa dứt lời A Tĩnh đã túm lấy tóc cô ta, Trương Gia Giai và đám kia cũng đứng dậy muốn đi tát A Tĩnh.

Phụ nữ có bằng cấp cao, tố chất cao đấy, bắt đầu đánh nhau thì cũng chỉ có mấy chiêu như vậy thôi.

Mấy người phụ nữ vây xung quanh đánh A Tĩnh, Tống Tiếu ngồi một bên vẫn giữ nụ cười chế giễu kia.

Nhưng tôi chỉ cười với cô ta một cái, rít một hơi thuốc rồi đứng lên, cầm điện thoại chọn quay video rồi bắt đầu cẩn thận quay lại toàn cảnh.

Một bên quay một bên giới thiệu như thật:

"....Con gái của tổng giám đốc Trương Chí Lâm công ty chứng khoán Đại Áo, cô Trương Giai Giai. Người mặc váy màu vàng là cô Trình Khổng, còn gái ông chủ Trình của nhà máy pháo hoa Kim Phán. Người đang mắng chửi kia là Hứa Y Nhiên, nhà cô ta làm khai thác địa ốc, hình như bố cô ta tên là Hứa Cường."

Tống Tiếu biến sắc.

"Đừng đánh nữa, không được quay!"

Vừa phục hồi tinh thần tôi đã nhắm ngay mặt cô ta mà quay, ngay cả dáng vẻ tức giận tột độ này của cô ta cũng đã được thu hết vào camera điện thoại.

"Tống Tiếu, người Mỹ gốc Hoa, nhà làm bên ngành vận tải, chính là tập đoàn Thông Đạt sắp phá sản đến nơi...."

"Đại Yên!"

Tống Tiếu thẹn quá thành giận xông đến, muốn cùng với đám người Trương Giai Giai cướp điện thoại của tôi lại.

Tôi dẫm chân lên ghế giơ rồi điện thoại lên cao, ngón tay nhanh nhẹn mà thao tác gửi video vào trong group chat. Sau đó khóa màn hình, không thèm để ý mà vứt điện thoại cho bọn họ.

Video gửi trong group chat do mấy chị em của tôi ở Kim Triêu lập, có khoảng mười mấy mấy người trong nhóm. Lúc mấy cô nàng kia xúm lại xem điện thoại của tôi thì tôi ngồi một bên híp mắt hút thuốc.

Thời đại nào rồi mà còn dám động tay động chân, ngu xuẩn.

Hít một hơi thuốc xong tôi đưa nửa điếu thuốc còn lại cho A Tĩnh đã bị đánh sưng mặt sưng mũi.

Tôi cười nhạo: "Hà Tinh Hải đánh người còn phải bồi thường bảy trăm ngàn tệ, lát nữa cậu đi bệnh viện xét nghiệm thương tổn đi, đống nợ của cậu cũng sắp được trả sạch rồi."

A Tĩnh trấn định cầm lấy điếu thuốc, mặt cô ấy sưng vù, hàm hồ mắng một câu: "Vãi! Mình cảm ơn cậu."

Đánh nhau một chốc như vậy cũng gây ra động tĩnh không nhỏ. Lúc quản lí nhà hàng dẫn người qua hỏi xem chuyện gì xảy ra thì cửa phòng mở toang, vài vị khách trùng hợp đi ngang cũng ghé mắt lại nhìn.

 

Loading...