Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi (Tên gốc: Trưởng Tẩu) - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-01-17 07:10:16
Lượt xem: 396

Đang nghĩ ngợi, cổ tay nàng bỗng bị nắm lấy, Lục Văn kéo nàng lại. Nàng loạng choạng chân, ngã về phía Lục Văn. Khi eo được ôm lấy, nàng ngồi nghiêng trên chân Lục Văn, hơi thở gần kề khiến tim nàng đập mạnh. Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm mang theo ý cười của Lục Văn: "Nam Chi, nàng muốn ta khen nàng thế nào?"

Nàng không kìm được sự xấu hổ. Dù đã có nhiều lần ôm ấp thân mật với Lục Văn, nhưng ngồi trên đùi chàng thế này vẫn là lần đầu tiên. Ánh sáng chiếu khắp mọi ngóc ngách trong phòng, ánh nắng chói chang khiến nàng luôn cảm thấy như thế này rất ngại ngùng.

Lục Văn đang cố ý trêu chọc nàng. Chàng luôn khen nàng trực tiếp, nào có hỏi ngược lại nàng như thế này. Nàng làm sao có thể tự nói ra được, môi khẽ mấp máy, không nhịn được đưa tay đẩy chàng một cái: "Ta, ta chỉ nói bâng quơ thôi, chàng không thấy ta giỏi giang thì thôi."

Lục Văn hơi nhướng mày. Lời nói như đang làm nũng của nàng lọt vào tai, lại khơi dậy trong lòng một trận xao động. Không biết từ bao giờ mà nàng lại học được cách lấy lui làm tiến, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt lảng tránh của nàng, lại thấy rất đáng yêu.

Không nỡ trêu chọc nàng nữa, Lục Văn đặt tay lên gáy nàng xoa xoa, tay còn lại ôm chặt eo nàng, kéo cơ thể hơi lùi ra của nàng lại gần, đầu tựa vào vai nàng, dịu dàng nói: "Sao lại không giỏi giang? Nếu đổi lại là người khác, bánh xà phòng tưởng chừng tầm thường này có lẽ thật sự sẽ bị chìm nghỉm giữa vô số hàng hóa khác. Nhưng vì xà phòng nàng làm rất độc đáo, công dụng lại tốt, nên việc thành công chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

“Ta đã sớm biết nàng sẽ thành công, nàng rất giỏi, Nam Chi."

Nghe vậy, tim nàng đập thình thịch. Tuy nàng đã sớm nghĩ rằng dù nàng làm tốt hay không, Lục Văn cũng sẽ cho nàng những phản hồi tích cực, nhưng khi chàng thực sự không hề che giấu mà khen ngợi nàng, niềm vui và tự hào trong lòng vẫn cứ lan tỏa.

Sự khẳng định của chàng đối với nàng còn khiến nàng vui mừng hơn cả việc tự mình nhìn thấy thành công.

Trong lòng nàng khẽ động, tuy vẫn còn chút e lệ, nhưng nàng cũng chủ động đưa tay dựa vào chàng, vòng tay ôm lấy cổ chàng, đáp lại cái ôm của chàng: "Điều đã hứa với chàng, ta tất nhiên sẽ không nuốt lời. Khi nào chàng rảnh rỗi, muốn ăn gì cũng được."

Nhớ lại lúc trước khi xà phòng còn chưa bán được bao nhiêu, mỗi lần nàng kiếm được vài đồng tiền về, nhìn cái vẻ mê tiền lại cảnh giác của nàng, Lục Văn không nhịn được bật cười. Với chàng thì nàng lại khá hào phóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tau-tau-hay-o-ben-ta-di-ten-goc-truong-tau/chuong-130.html.]

Nghe thấy tiếng cười của Lục Văn, nàng chột dạ, tưởng chàng đang cười nhạo mình. Nghĩ đến số tiền chẳng đáng là bao của mình, còn ra vẻ hào phóng như vậy, nàng lại xấu hổ muốn cúi đầu xuống.

Vừa mới cúi đầu xuống một chút, mũi nàng đã ngửi thấy một mùi hương dường như quen thuộc, nhưng chưa từng xuất hiện trên người Lục Văn.

Nàng hơi nhíu mày, hít hít mũi, ngửi kỹ mùi hương đó. Trong khoảnh khắc nhận ra mùi hương, nàng đột nhiên đẩy mạnh Lục Văn ra, ngay cả giọng nói cũng cao lên vài bậc: "Những bánh xà phòng đó là chàng mua sao?!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ngực nàng phập phồng lên xuống. Lớn tiếng với Lục Văn, nàng rất hùng hổ, rõ ràng là đang tức giận.

Mùi hương này nàng không thể ngửi nhầm. Vì phải bày bán, nàng lại có được nhiều nguyên liệu chưa từng dùng qua, nên lần này nàng đã làm ra nhiều mùi hương xà phòng mới, hoàn toàn khác với trước đây. Mấy hôm trước, trên người Lục Văn vẫn còn mùi xà phòng nàng tặng chàng, bây giờ lại ngửi thấy mùi xà phòng mới mà nàng không tặng chàng, mà là bán ở sạp hàng, khiến nàng lập tức nghĩ đến chuyện đó.

Mấy hôm trước rõ ràng xà phòng bán không được, nàng chỉ vài ngày không đến sạp hàng, sao lại đột nhiên bán hết sạch? Nàng dĩ nhiên muốn tự mình nỗ lực kiếm tiền, nhưng nếu tất cả đều là do Lục Văn mua, thì còn có ý nghĩa gì nữa.

Đúng là nàng vừa rồi còn như kẻ ngốc mà khoe khoang trước mặt Lục Văn. Càng nghĩ như vậy, nàng càng thấy tức giận và xấu hổ, mặt đỏ bừng, hốc mắt vốn dễ cay xè dường như cũng bắt đầu đỏ hoe.

Lục Văn sững người, nhanh chóng nhận ra nàng đang nghĩ gì, vội vàng đưa tay ôm lấy mặt nàng, cố gắng dùng chút hơi lạnh từ lòng bàn tay làm dịu đi cái nóng muốn trào nước mắt của nàng, vội vàng giải thích: "Nàng đừng nghĩ lung lung, ta có mua, chỉ mua hai bánh thôi."

Nàng khựng lại, má bị bàn tay của Lục Văn hơi ấn vào trong, khiến phần thịt mềm trên má phồng lên, môi hơi chu ra, khi mấp máy môi thì làn da lại càng áp sát vào lòng bàn tay chàng: "Chàng mua làm gì? Nếu chàng thích xà phòng này, ta làm cho chàng là được."

Vẻ mặt này của nàng thật đáng yêu, cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay, Lục Văn không nhịn được xoa xoa, bị nàng giận dỗi đánh vào tay, mới thu lại ánh mắt giải thích: "Có người nào đó đúng là nói sẽ tặng ta vài bánh xà phòng, nhưng ta thấy nguyên liệu sắp hết rồi mà vẫn chưa thấy phần của ta đâu, phu nhân không tặng, ta đành phải tự mình đi mua thôi."

"Ai, ai là phu nhân của chàng? Còn chưa thành thân mà..." Tuy đã đồng ý thành thân với Lục Văn, nhưng dù sao cũng chưa chính thức bái đường thành thân, nàng xấu hổ sửa lời chàng, rồi chợt nhớ ra hình như trước đây nàng thật sự đã nói như vậy, nhưng lúc đó chỉ nghĩ đến việc bán xà phòng kiếm tiền, ngày đêm làm xà phòng đều gửi đến sạp hàng, quay đầu lại đã quên mất Lục Văn.

Loading...