Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:50:44
Lượt xem: 309

Thấy ngày càng nhiều người ngoái nhìn về phía họ vì dung mạo của Hoa Nhung Chu, Thiên Chi liền lên tiếng:

 

"Hay là vào trong tiệm ngồi một lát đi, ở đây đông người quá…"

 

"Không cần." Hoa Nhung Chu cúi đầu: "Ta còn có việc, đi trước."

 

Dáng vẻ của hắn giống như đang đối diện với một người xa lạ, xa cách đến mức lạnh lùng. Nhưng Thiên Chi cũng không bất ngờ. Dù sao từ trước đến nay, Hoa Nhung Chu luôn lạnh lùng, kiệm lời đến mức gần như vô cảm với những người như nàng. Chỉ khi đối diện với… Hoa Thiển, hắn mới trở nên ngoan ngoãn.

 

Thiên Chi nhớ lại, ngày đầu tiên Hoa Nhung Chu được đưa vào viện trong vương phủ, có nha hoàn nào không động lòng vì hắn? Nhưng cuối cùng, tất cả đều bị thái độ xa cách của hắn làm nản lòng.

 

Vì vậy, Thiên Chi mới luôn đối đầu với Thúy Trúc, chỉ vì không ưa nổi dáng vẻ nhẫn nhịn mà Thúy Trúc dành cho một người không chút tình cảm đáp lại.

 

Nghĩ đến đây, Thiên Chi cất giọng nói với bóng lưng đang rời đi của Hoa Nhung Chu:

 

"Thúy Trúc đã thành thân từ hai tháng trước. Là do gia đình nàng sắp đặt. Đối phương là một người nông dân hiền lành, rất tốt với nàng. Ngày đó, tiểu thư đuổi nàng ra khỏi Hoa phủ, không ngờ lại giúp nàng tránh được một kiếp nạn. Dù sao chúng ta cũng từng sống chung nhiều năm, ta vẫn giữ liên lạc với nàng ấy…"

 

Thiên Chi lải nhải một hồi, nhưng Hoa Nhung Chu dường như không nghe thấy, cứ thế đi xa dần. Nàng chần chừ một chút, rồi đuổi theo vài bước, cất tiếng:

 

"Hoa Nhung Chu… có những chuyện đã qua thì nên để nó qua đi. Ngươi phải nhìn về phía trước. Tiểu thư… trước đây luôn rất coi trọng ngươi. Giờ đây ngươi đã có bản lĩnh thế này, chẳng lẽ định lãng phí nó vô ích sao?"

 

Lời vừa dứt, Hoa Nhung Chu chợt dừng bước, quay người nhìn thẳng vào mắt nàng:

 

"Ngươi biết ta học võ để làm gì sao?"

 

Là để bảo vệ người hắn muốn bảo vệ, không phải để mỗi lần đối diện với gươm giáo, đều bị người khác dùng một chưởng chặn thay, rồi chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi d.a.o kề vào… nàng, trong khi bản thân hắn cắn chặt răng đến vỡ nát mà bất lực.

 

Thiên Chi mở miệng định nói, nhưng lại không biết nói gì.

 

Trước đây, dù không ưa dáng vẻ nịnh nọt của Thúy Trúc, nhưng nàng chưa từng trách cứ sự lạnh nhạt của Hoa Nhung Chu với mình, bởi nàng biết, hắn đối với tiểu thư là thật lòng.

 

Hồng Trần Vô Định

Thứ tình cảm ấy không lẫn chút tư lợi, là thứ tình cảm chỉ vì Hoa Thiển mà làm tất cả, bất chấp đúng sai.

 

Vì vậy, khi nghe phong thanh từ Nam Phong một vài tin tức, hôm nay lại tình cờ gặp hắn, nàng mới không kìm được mà lên tiếng nhắc nhở. Con người cần phải hướng về phía trước, phải không?

 

"Ngươi bảo ta nhìn về phía trước, vậy còn ngươi thì sao? Ngươi đã làm được chưa?" Lời nói của Hoa Nhung Chu ngay lập tức làm đỏ hoe khóe mắt Thiên Chi.

 

Thiên Chi siết chặt nắm tay, cố ngăn nước mắt rơi xuống:

 

"Tiểu thư của ta là người kiên cường nhất thế gian. Ta thậm chí từng thấy người dám mắng thẳng mặt hoàng đế. Vì vậy, ta không tin người tự thiêu. Nhưng… nhưng dù tự dối mình, ta cũng không thể phủ nhận, ngày đó… người chưa từng có ý định quay về, nên mới sắp xếp đường lui cho tất cả chúng ta."

 

Lời của Thiên Chi như chạm đến ký ức đau đớn nhất của Hoa Nhung Chu – ký ức về một sai lầm trong cơn tức giận bồng bột, khiến hắn phải trả giá đến tận bây giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-100.html.]

 

Hắn hít sâu một hơi, nhìn về một hướng, giọng nói không còn chút bình tĩnh nào:

 

"Ngươi đã tin rằng nàng ấy đã… vậy cần gì phải cố thủ trong tiệm này,  giả vờ như không thấy người kia đang âm thầm nhìn chằm chằm từ cách đây chỉ năm bước?"

 

Theo ánh mắt của Hoa Nhung Chu, Thiên Chi nhìn sang. Ở góc phố không xa, một bóng người đứng lặng, nhìn về phía họ, dường như đã ở đó rất lâu.

 

Thân thể Thiên Chi cứng đờ, không cần nhìn kỹ, nàng cũng biết đó là ai – Nam Phong. Hắn luôn ở đó, một năm qua chưa từng rời đi.

 

Con người luôn thích tự dối mình, dù trong lòng hiểu rõ rằng một nữ tử yếu đuối không thể nào trốn thoát khỏi tầng tầng lớp lớp cung cấm. Nhưng vẫn giữ lại chút hy vọng mong manh, chờ đợi trong vô vọng.

 

"Ta chỉ muốn trông giữ cửa tiệm của tiểu thư. Nhỡ đâu… nhỡ đâu tiểu thư trở về, thấy không ai đợi mình, tiểu thư chắc chắn sẽ nghĩ mọi người đã quên người, như thế… người sẽ buồn lắm." Thiên Chi cố gượng một nụ cười, nhưng ngay cả bản thân nàng cũng thấy lời nói của mình thật gượng gạo.

 

Nếu thực sự tin rằng nàng đã chết, vậy bây giờ còn đang chờ đợi ai?

 

Hoa Nhung Chu không truy vấn những lời lẽ rời rạc của nàng, chỉ lùi lại một bước, nhàn nhạt đáp:

 

"Khi xưa nàng đã nói cửa tiệm này là giao lại cho ngươi. Nếu thật lòng sợ nàng ấy buồn, thì hãy làm theo lời nàng ấy, đi tìm hạnh phúc của ngươi. Nàng ấy… không cần ai chờ đợi cả."

 

Thiên Chi sững người. Không ngờ một người từ trước đến nay chỉ để ý đến một người như Hoa Nhung Chu, giờ đây lại có thể an ủi người khác.

 

"Vậy ngươi bây giờ định đi đâu?" Thiên Chi hỏi với chút chần chừ.

 

"Ngươi chọn chờ đợi nàng, còn ta chọn… đi tìm nàng."

 

Bởi lẽ, hầu hết sự chờ đợi đều vô ích.

 

Bàn tay Thiên Chi khẽ run, không rõ vì sao.

 

Cuối cùng, nàng quay người, bước từng bước về phía bóng dáng vẫn luôn đứng đợi từ xa. Nàng nhìn thấy ánh mắt Nam Phong ngập tràn niềm vui khi nàng tiến lại gần.

 

Nàng luôn hiểu phải trân trọng người trước mắt, nhưng liệu lời hứa năm nào của người ấy – rằng nếu nàng bị bắt nạt, hắn sẽ quay lại bảo vệ nàng – có còn giá trị hay không?

 

Đêm mùng 5 tháng Tư, canh ba.

 

Một tiếng quát lớn vang lên, hai bóng người đang kịch liệt giao đấu đột ngột tách ra, một đứng một ngã.

 

Lâm Giang bước ra từ trong bóng tối, đỡ lấy Trần Nguyên vừa ngã xuống. Hắn liếc nhìn Hoa Nhung Chu, người dù đứng nhưng đã lảo đảo không vững, rồi nói:

 

"Tự mình trở về đi. Ngươi đánh bại Trần Nguyên đã là cố gắng đến cực hạn rồi. Ta không muốn lát nữa lại phải đưa ngươi ra khỏi cung tới y quán."

 

Hoa Nhung Chu siết c.h.ặ.t t.a.y cầm kiếm, không nói gì, chỉ đứng yên tại chỗ.

Loading...