Tẩy Phấn Son - Chương 103: Ngoại truyện Trọng Dạ Lan
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:53:29
Lượt xem: 348
Chương 20: Ngoại truyện Trọng Dạ Lan
Trọng Dạ Lan cảm thấy bản thân không xứng đáng là lang quân của Hoa Thiển, cảm giác này đã tồn tại từ sau khi thành hôn, nhưng hắn lại không thể thốt nên lời.
Vậy nên, kể từ sau hôn lễ, hắn chỉ có thể tự dối lòng, trốn vào hoàng cung và thư phòng của mình, giả vờ bận rộn không thể rời tay.
Thế nhưng, luôn có người nhắc đến Hoa Thiển trước mặt hắn, chẳng hạn như lúc này, hắn vừa bước đến cửa cung thì chạm mặt Trọng Khê Ngọ trong bộ thường phục.
"Hoàng huynh, Vương phi của huynh nay càng lúc càng thông minh đấy," Trọng Khê Ngọ lên tiếng, nụ cười như giễu cợt nhưng lại không thiếu phần thoải mái.
Trọng Dạ Lan nhíu mày, ánh mắt rơi vào bộ thường phục của Trọng Khê Ngọ, lạnh giọng hỏi: "Hoàng thượng lại vi hành rồi sao? Vừa rồi còn nghe mẫu hậu hỏi đến người."
"Nếu trẫm không cải trang ra ngoài, làm sao có thể chứng kiến cảnh tượng thú vị thế này?"
Trọng Khê Ngọ không chút lúng túng dù bị bắt gặp lén rời cung, ngược lại còn thản nhiên thừa nhận. Thấy ánh mắt càng nhíu sâu của Trọng Dạ Lan, hắn cười mà không nói, nghiêng đầu ra hiệu cho Lâm Giang bước lên trình bày.
Hoa Thiển định trói Hoa Thâm đi gặp quan?
Sao có thể như vậy? Trước đây, dù Hoa Thâm gây rối đến đâu, nàng chẳng phải luôn che chở, xin tha cho hắn sao?
Đây chính là điểm duy nhất mà Trọng Dạ Lan không hài lòng về Hoa Thiển, nhưng tính nàng vốn lương thiện, mềm lòng, cũng không có gì khó hiểu.
Vậy mà nay… tính tình thay đổi lớn như vậy sao?
Nhìn ánh mắt trêu chọc của Trọng Khê Ngọ, tựa như hắn đã nhìn thấu sự bất ngờ trong lòng mình, khiến Trọng Dạ Lan bất giác thấy không thoải mái.
Vì thế, hắn chỉ qua loa đáp lại vài câu rồi cáo từ, lập tức quay về Tấn Vương phủ.
Bước vào viện của Hoa Thiển, Trọng Dạ Lan mới nhận ra rằng, trong mấy tháng thành hôn, hắn gần như chưa bao giờ chủ động đến đây. Thi thoảng ghé qua cũng chỉ vì vài việc trong phủ, dặn dò vài câu rồi rời đi.
Hoa Thiển chưa từng nhắc đến, mà hắn lại bận xử lý chuyện an trí Mục Dao, thành ra đã lơ là người vợ mới cưới suốt ngần ấy thời gian. Nhưng tại sao… nàng lại không hề nhắc đến điều đó?
Lần này, Trọng Dạ Lan mang theo chút tâm tư khác, không giống như trước đây chỉ nói đôi ba câu rồi quay lưng bỏ đi, mà thật sự nghiêm túc quan sát Hoa Thiển trước mặt.
Chỉ vừa nhìn, hắn đã nhận ra rằng, Hoa Thiển hiện tại vẫn dịu dàng như trước, nhưng trong sự giữ lễ lại có thêm vài phần… rõ ràng là xa cách.
Nghĩ đến việc nàng là một thiên kim tiểu thư xuất thân cao quý của Hoa phủ, khi gả vào Tấn Vương phủ, lại chịu cảnh lạnh nhạt, trong lòng ắt không tránh khỏi thương tâm, nhưng nàng chưa từng oán trách nửa lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-103-ngoai-truyen-trong-da-lan.html.]
Hồng Trần Vô Định
Trọng Dạ Lan bỗng dâng lên cảm giác áy náy, như muốn thuyết phục chính mình, hắn nghiêm túc mở lời:
"Chúng ta đã thành thân, ta nên có trách nhiệm với nàng. Trước đây là ta sai, thành thân rồi lại thờ ơ với nàng. Từ nay, ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt."
Nhưng lời nói ấy dường như khiến nàng kinh ngạc. Lúc nàng đang uống nước, ho sặc đến đỏ bừng cả mặt.
Trọng Dạ Lan thấy buồn cười, định đưa tay giúp nàng thuận khí, nhưng lại thấy nàng xoay người lấy khăn tay từ tay nha hoàn, khéo léo tránh đi bàn tay của hắn.
"Thứ ta muốn không phải là ngài miễn cưỡng không phụ ta. Vương gia, chi bằng hãy cho mình chút thời gian suy nghĩ rõ ràng. Nếu không, vội vàng đưa ra quyết định e là không công bằng cho tất cả."
Nhìn vào đôi mắt sáng rỡ của Hoa Thiển, Trọng Dạ Lan theo bản năng né tránh, không dám đối diện. Hắn cảm thấy tâm tư của mình, dưới ánh mắt ấy, như bị phơi bày không nơi ẩn náu. Tựa hồ nàng luôn biết rõ... biết rõ hắn giả vờ bận rộn, biết rõ mối tình đặc biệt hắn dành cho Mục Dao.
Nếu Hoa Thiển từ đầu đã biết mà chưa từng nhắc đến, thì suốt mấy tháng qua, lòng nàng ắt hẳn thất vọng nhường nào.
Từ đó, mỗi khi Trọng Dạ Lan rảnh rỗi, hắn bắt đầu thử chủ động tìm đến Hoa Thiển, như để bù đắp cảm giác áy náy sâu đậm trong lòng. Nhưng Hoa Thiển lại như cố ý tránh né hắn, cách làm vụng về mà rõ ràng.
Một người bị lạnh nhạt mấy tháng có chút giận dỗi cũng là lẽ thường. Trong khi Trọng Dạ Lan thấy đau đầu, lòng lại thầm nhẹ nhõm. Nếu Hoa Thiển dễ dàng chấp nhận thiện ý của hắn, thì hắn thật không biết mình có thể coi nàng như thê tử mà đối đãi hay không.
Cho đến lần đầu tiên từ khi thành thân, tại cung của Thái Hậu, Hoa Thiển chủ động kéo tay áo hắn—dẫu chỉ là động tác dò xét. Trọng Dạ Lan cúi đầu nhìn đôi mắt lo âu bất an của nàng, lòng hắn lần đầu tiên siết chặt. Đây rõ ràng là chính thất Vương phi được hắn danh chính ngôn thuận cưới hỏi, vậy mà giờ đây, ngay cả việc tiếp cận hắn cũng phải cẩn trọng.
Trọng Dạ Lan nắm lại tay nàng, phát hiện tay nàng khẽ run. Nàng bị làm sao?
Trọng Dạ Lan nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Trọng Khê Ngọ vừa bước vào. Chỉ thấy hắn như mọi khi, vẫn cười nhã nhặn, không có nửa điểm khác lạ, càng khiến Trọng Dạ Lan mơ hồ.
Hoa Thiển có tâm sự.
Đây là lần đầu tiên Trọng Dạ Lan nhận ra, Vương phi của mình dạo này mang nhiều nỗi lòng nặng trĩu.
Thế nên, Trọng Dạ Lan không nhịn được mà chủ động hỏi han, nhưng Hoa Thiển lại không chịu nói. Trước đây, chưa từng thấy nàng u sầu đến vậy. Dường như tất cả đều bắt đầu từ sau khi thành thân.
Có phải vì hắn cứ mãi do dự, tâm tư mơ hồ, khiến nàng không có cảm giác an toàn? Vì vậy, nàng thà ôm lấy sự bất an mà tự khép mình với tất cả?
Nỗi áy náy trong lòng Trọng Dạ Lan càng lúc càng lớn, hắn như tự hứa với chính mình mà cất lời:
"A Thiển, từ sau khi thành thân, nàng có vẻ mang nhiều tâm sự. Nàng không muốn nói, ta không ép. Nàng chỉ cần biết, có ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ nàng."
Câu nói này cũng là lời tự nhắc nhở chính mình. Lỗi lầm khi say rượu ngày đó, bất luận tâm tư hắn ra sao, hắn cũng phải chăm lo bảo vệ nàng thật tốt.