Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:54:08
Lượt xem: 339

Khi trở về Tấn Vương phủ, thấy Hoa Thiển đã ngã bệnh. Trọng Dạ Lan nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, lại không biết nên an ủi thế nào, đành mời người về Hoa phủ rước mẫu thân nàng tới. Bởi người bệnh, có lẽ người họ muốn gặp nhất chính là người thân của mình.

 

Thời gian trôi qua bình lặng, Hoa Thiển chưa bao giờ chủ động tranh thủ tình cảm, Trọng Dạ Lan cũng tiếp tục tự lừa mình mà làm như không biết.

 

Đến ngày sinh thần, như thường lệ, hắn dậy sớm chuẩn bị vào triều. Đúng lúc nghe Nam Phong báo rằng nha hoàn thân cận của Hoa Thiển, Thiên Chi, cầu kiến.

 

Nghĩ rằng Hoa Thiển không việc gì sẽ không chủ động sai người tìm hắn, hắn chần chừ đôi chút. Thiên Chi hành lễ rất quy củ, trong mắt không giấu nổi sự mong chờ, nói với hắn:

"Vương phi sai nô tỳ đến truyền lời, hôm nay sau khi xong việc trong cung, xin Vương gia sớm hồi phủ. Vương phi đã chuẩn bị yến tiệc mừng sinh thần cho Vương gia."

 

Vì ngày sinh thần đặc biệt, Trọng Dạ Lan theo bản năng định từ chối. Nhưng nghĩ tới việc Hoa Thiển hiếm khi muốn làm điều gì đó cho hắn, hắn nuốt lại câu "không cần" sắp thốt ra, chỉ đáp:

 

"Ta biết rồi."

 

Thiên Chi vui mừng rời đi. Trọng Dạ Lan nhìn Mục Dao cúi đầu đứng một bên, trong lòng hơi phiền muộn, nhưng cuối cùng không nói gì, sải bước ra ngoài.

 

Sau buổi triều, Trọng Khê Ngọ giữ hắn lại bàn chuyện quốc sự. Nhìn trời đã xế chiều, Trọng Dạ Lan sau nhiều lần do dự, rốt cuộc lên tiếng ngắt lời:

 

"Hoàng thượng, hôm nay trong phủ thần có việc, chuyện quốc sự chúng ta để hôm khác bàn tiếp."

 

Thấy Trọng Khê Ngọ hơi cau mày tỏ vẻ không vui, Trọng Dạ Lan vội giải thích:

 

"Là A Thiển hiếm khi chuẩn bị yến tiệc, nói rằng muốn thần sớm trở về."

 

Trọng Dạ Lan cảm thấy lời này vừa thốt ra, chính hắn cũng có chút xấu hổ, nhất là khi thấy Trọng Khê Ngọ nghe xong rõ ràng ngẩn người trong giây lát, dường như vô cùng bất ngờ.

 

Một lát sau, Trọng Khê Ngọ mới mở miệng:

 

"Người có thể khiến hoàng huynh bận lòng đến thế, ta cũng muốn đến xem thử."

 

Trọng Dạ Lan không nghĩ nhiều, trực tiếp dẫn Trọng Khê Ngọ rời cung. Từ trước đến nay, huynh đệ bọn họ vẫn thường cùng nhau dạo chơi khi nhàn rỗi.

 

Trong bữa tiệc, thấy Hoa Thiển lại đẩy Mục Dao ra biểu diễn, Trọng Dạ Lan không nhịn được len lén nhìn sắc mặt nàng. Nhưng lại phát hiện Hoa Thiển thực sự không có chút ghen tuông nào.

 

Chẳng lẽ nàng muốn giúp mình nạp thiếp?

 

Ý nghĩ này khiến hắn giật mình kinh hãi. Trong lòng không rõ là cảm xúc gì, vừa có chút bài xích, lại vừa có chút mong chờ. Hoa Thiển không để ý việc bên cạnh hắn có người khác sao? Nếu vậy, liệu hắn có thể không cần tiếp tục lưỡng lự, Mục Dao có thể…

 

Ngay sau đó, Trọng Dạ Lan vội vã dập tắt ý nghĩ này. Tính cách của Mục Dao, hắn hiểu rõ. Nàng thà làm chính thất nghèo khó còn hơn chịu làm thiếp trong nhà quyền quý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-104.html.]

May mắn rằng những suy nghĩ này không bị ai phát giác, bởi lúc này Trọng Khê Ngọ đang tranh luận với Hoa Thiển, nhớ đến những hành vi xấu xa của Hoa tể tướng trong triều đình trước đây, việc này cũng không khó hiểu. Khi Trọng Dạ Lan định mở miệng nói vài lời bênh vực Hoa Thiển, hắn lại thấy nàng nhanh nhẹn chạy đi mất.

 

Khi nàng quay lại, trên tay bưng một bát sứ, bên trong là mì trường thọ nóng hổi. Lúc Hoa Thiển đặt bát xuống trước mặt mình, Trọng Dạ Lan thấy bàn tay vốn trắng trẻo như ngọc của nàng đã bị phỏng đỏ.

 

Một người vốn chẳng đụng tay đến việc thường ngày, chỉ thích ngâm thơ gảy đàn như Hoa Thiển, lại vì hắn mà vào căn bếp bừa bộn, nhếch nhác kia. Trọng Dạ Lan chỉ cảm thấy những ý nghĩ vừa rồi của mình thật đê hèn.

 

Để che giấu cảm xúc, hắn ăn sạch bát mì, như thể điều đó có thể xóa sạch những suy nghĩ không đáng có trong lòng.

 

Sau bữa cơm, Trọng Khê Ngọ không lập tức cáo từ, mà lại kéo hắn tiếp tục bàn luận chuyện chính sự còn dang dở trong cung. Nói đến hứng thú, Trọng Dạ Lan đứng dậy vào thư phòng lấy bản đồ phòng thủ thành. Thấy Hoa Thiển ở một bên có vẻ thất thần, hắn cũng không gọi nàng, vì ở đây vẫn còn nhiều người hầu hạ, không cần lo lắng.

 

Khi trở ra, cầm theo bản đồ, hắn thấy Mục Dao đứng bên ngoài chờ đợi, vẻ mặt bất an.

 

Trọng Dạ Lan do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng mở miệng:

 

"Cất hết mấy suy nghĩ linh tinh của nàng đi. Đừng tưởng hoàng thượng ở đây là nàng có thể làm gì."

 

Mục Dao ngẩng đầu lên, cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt:

 

"Ngài nghĩ nhiều rồi. Hiện tại ta có thể làm được gì chứ? Ngay cả ngài còn không tin ta, ta sao dám mong hoàng thượng mới chỉ gặp ta một lần sẽ tin ta?"

 

Tay siết chặt tấm bản đồ, Trọng Dạ Lan đáp:

 

"Hoa Thiển tuyệt đối không phải như lời nàng nói."

 

Hồng Trần Vô Định

Mục Dao cười nhạt:

 

"Đúng, Hoa Thiển của ngài dịu dàng, thuần lương, không màng thế sự. Nàng ta không từng bày mưu tính kế, càng không từng vu oan cả gia tộc Mục gia mưu phản mà bị lưu đày. Nhưng Trọng Dạ Lan, ngài thật sự cho rằng ta là người tùy tiện vu khống sao?"

 

Trọng Dạ Lan bước nhanh qua Mục Dao, không dám nhìn thêm nét mặt của nàng. Hắn nói:

 

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này những lời này không được nhắc lại nữa."

 

"Yên tâm, đây là lần cuối cùng. Nhưng Trọng Dạ Lan, ngài thật sự không hiểu rõ lòng mình sao? Nếu Hoa Thiển thật sự tốt đẹp như ngài nghĩ, thì tại sao ngài lại mạo hiểm như vậy chỉ để cứu ta, biết rõ điều đó sẽ làm tổn thương nàng ta?"

 

Giọng nói của Mục Dao như lơ lửng trong không trung, Trọng Dạ Lan quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nàng đứng dưới ánh đèn lồng bên ngoài thư phòng, cả người dường như nhòa đi.

 

Cuối cùng, Trọng Dạ Lan vội vàng bỏ đi, không dám nói thêm lời nào. Bởi vì lý do hắn cứu Mục Dao, chính hắn biết rõ, chỉ là không dám thừa nhận. Giờ đây, hắn đã lấy Hoa Thiển, lại càng không thể thừa nhận.

 

Hắn lần đầu tiên nhận ra, thì ra mình là một kẻ do dự và trốn tránh đến vậy. Một mặt là trách nhiệm không thể buông bỏ, một mặt là tình cảm không thể che giấu.

Loading...