Tẩy Phấn Son - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:22:59
Lượt xem: 611
12
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Theo lý thì hoàng đế không nên để ta – một "hoàng tẩu" – xem tấu chương. Nhưng hắn đã lên tiếng, ta đâu dám từ chối, chẳng khác nào chống lại thánh chỉ.
Mở tấu chương ra, ta lập tức cảm thấy một tầng mồ hôi lạnh chảy sau lưng. Nội dung bên trong là những "việc tốt" mà tên khốn Hoa Thâm đã làm: cậy quyền h.i.ế.p đáp, ức h.i.ế.p nữ nhân. Thậm chí tấu chương còn chỉ trích Hoa tể tướng quản giáo không nghiêm, ngôn từ bóng gió ám chỉ chính Hoa tể tướng cũng có vấn đề, dẫn đến việc trên làm dưới noi theo.
Ngón tay ta không tự chủ siết chặt lại. Thái hậu bảo ta mang trái cây vào cung, hóa ra không đơn giản. Nếu đây là kế hoạch đã được bàn bạc trước, thì mọi thứ đều hợp lý.
Nhưng mục đích của họ là gì? Thử phản ứng của ta, hay muốn lợi dụng ta để đánh vào Hoa phủ?
Xem cung đấu gần một tháng qua, ta cũng bắt đầu có chút mưu tính. Ngay lập tức, ta làm ra vẻ xấu hổ, quỳ xuống:
Hồng Trần Vô Định
"Thưa Hoàng thượng, ca ca thần thiếp vì tâm trí thiếu minh mẫn nên phụ thân mới lơ là quản giáo. Mong Hoàng thượng nghiêm trị để làm gương."
"Ồ?" Trọng Khê Ngọ nhướng mày, "Ngươi quả là biết điều. Vậy ngươi nghĩ ta nên xử lý Hoa Thâm thế nào?"
Ta cố gắng nhéo mình một cái thật đau, khiến nước mắt trào ra, ngẩng đầu nói:
"Hoa Thâm là ca ca của thần thiếp, là cốt nhục thân tình. Dẫu biết huynh ấy có nhiều sai lầm, nhưng tôn ti trật tự, thần thiếp chỉ là nữ nhi, không biết nên xử trí ra sao. Hoàng thượng anh minh, tự có cách xử trí, thần thiếp không dám nhiều lời."
Trọng Khê Ngọ nghe vậy, dường như cười mà không phải cười, nói:
"Ta thường nghe Hoa tể tướng khen nữ nhi của mình tài sắc vô song. Sao đến trước mặt ta lại rụt rè thế này?"
"Phụ mẫu thường luôn nghĩ con mình là tốt nhất, nên có chút phóng đại." Ta cúi đầu đáp.
Sau đó, một loạt tiếng bước chân vang lên. Một đôi giày đen thêu chỉ vàng dừng ngay trước mặt ta, bóng dáng hắn phủ xuống, tạo thành một bóng đen lớn.
Cảm giác hắn cúi người về phía mình, ta vô thức muốn chạy trốn. Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được áp lực từ một kẻ đứng đầu thiên hạ. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên hắn bộc lộ uy quyền trước mặt ta.
Quả nhiên, sự dịu dàng của nam thứ chỉ dành cho nữ chính. Ta không có gì cả.
Cố gắng giữ nguyên vị trí, không nhúc nhích, ta thấy hắn vươn tay nâng cánh tay mình, kéo ta đứng lên, tay kia rút tấu chương trong tay ta đặt lại lên bàn.
"Tấn Vương phi không cần căng thẳng. Ta không phải đến để hỏi tội, chỉ là muốn nghe ý kiến của ngươi thôi." Trọng Khê Ngọ khôi phục lại vẻ ôn hòa thường thấy.
Nhưng bàn tay vẫn giữ trên tay ta mang lại cảm giác áp lực không nhỏ. Ta cố nặn ra một nụ cười mà còn khó coi hơn cả khóc.
Bất chợt, giọng the thé của thái giám bên ngoài vang lên:
"Hoàng thượng, Thái hậu truyền lời, nói rằng Tấn Vương đã đến, đang tìm Tấn Vương phi."
Lần đầu tiên ta cảm thấy cái tên Trọng Dạ Lan thật thân thiết! Ta chỉ muốn lao ra ngoài gặp hắn ngay, không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.
Trọng Khê Ngọ bật cười khẽ, ta mới nhận ra mình biểu hiện quá rõ ràng, khiến âm thanh kia không khỏi thu hút sự chú ý.
Nhưng hắn không nói gì thêm, buông tay ra, nói:
"Đi thôi, cùng ta đến chỗ Thái hậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-14.html.]
Suốt quãng đường đi, ta lặng lẽ đi sau hắn, không nói lời nào. Đến cung của Thái hậu, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Trọng Dạ Lan, suýt chút nữa ta đã bật khóc.
Ta sai rồi. Ta thật sự sai rồi. Ta không nên vì muốn tránh hắn mà tự ném mình vào chốn long đàm hổ huyệt này. Trong tiểu thuyết, Hoàng thượng không có địch ý lớn với Hoa phủ, nhưng từ khi ta đến, mọi thứ đều thay đổi, và toàn là thay đổi theo hướng xấu.
Trọng Dạ Lan nhìn thấy ta với vẻ mặt gần như muốn khóc, ánh mắt hắn đầy nghi hoặc, nhưng không vội hỏi.
Chỉ đến khi ta bước đến gần, nắm chặt lấy tay áo hắn, ta mới cảm thấy trái tim lơ lửng của mình cuối cùng cũng chạm đất.
"Tấn Vương và Vương phi tình cảm thật tốt, thật khiến người ta ngưỡng mộ." Giọng cười của Thích quý phi vang lên.
Nhờ mối quan hệ tốt ta xây dựng gần đây, các phi tần khác cũng theo đó trêu đùa vài câu.
Ánh mắt Trọng Khê Ngọ dường như lướt qua tay áo Trọng Dạ Lan, dừng lại một chút rồi mới rời đi, hỏi:
"Đã lâu không thấy hoàng huynh vào cung, không biết thời gian qua bận rộn chuyện gì?"
Trọng Dạ Lan vừa cười vừa trả lời, đồng thời lặng lẽ nắm lấy tay ta dưới tay áo.
Bàn tay lớn của hắn bao bọc lấy tay ta, mang lại cảm giác ấm áp và an ủi. Hắn dường như biết ta đang bất an, dù không rõ lý do, nhưng vẫn cố gắng an ủi ta.
12
Mơ mơ màng màng ra khỏi hoàng cung, vừa ngồi lên xe ngựa, trong lòng ta vẫn còn chút bồi hồi, lo sợ.
Lúc này, Trọng Dạ Lan mới mở miệng hỏi:
“Trong cung có ai làm khó nàng chăng?”
Ta mỉm cười qua loa, đáp:
“Không có.”
Trọng Dạ Lan nhíu mày, rõ ràng nhận ra ta đang nói dối:
“A Thiển, sao bây giờ nàng chuyện gì cũng thích giấu trong lòng? Trước kia, mọi chuyện nàng đều cùng ta bàn bạc.”
Ta cúi đầu, không nói thêm lời nào.
Trong lòng vẫn băn khoăn, không hiểu được Hoa phủ trong mắt hoàng thượng rốt cuộc là thế nào. Ở trong truyện, Hoa phủ bại dưới tay nữ chính. Hiện tại, ta đã hóa giải huyết hải thâm thù giữa hai bên, chẳng cần đến kết cục ngươi c.h.ế.t ta sống. Nhưng tại sao hoàng thượng lại bắt đầu chú ý đến Hoa phủ?
Như vậy, lẽ nào Hoa phủ nhất định phải diệt vong? Dù không còn mối thù sâu sắc với nữ chính, cũng không tránh khỏi ý đồ khó đoán của hoàng đế? Đây là con đường duy nhất cho vai phản diện sao? Tại sao… lại là ta? Nghiệp báo trả vay, kẻ khác thấy hả lòng hả dạ, cớ gì lại bắt người vô tội như ta gánh chịu hậu quả?
Đang chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, bất chợt một bàn tay đặt lên đỉnh đầu ta. Ta ngẩng lên, thấy Trọng Dạ Lan đang nhìn ta. Dù trên mặt hắn vẫn lạnh lùng như thường, ánh mắt lại rất mực nghiêm túc:
“A Thiển, từ khi chúng ta thành thân, dường như nàng có nhiều tâm sự. Nàng không muốn nói, ta cũng không ép. Chỉ cần nàng nhớ, có ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Lời thổ lộ ấy không làm lòng ta vơi đi chút nào. Người hắn muốn bảo vệ, vốn chẳng phải ta. Đợi đến ngày chân tướng lộ rõ, ta chỉ cầu mong đôi bên đường ai nấy đi.
Về tới phủ, không rõ vì bị hoảng sợ hay vì trong lòng bất an, ta bắt đầu phát sốt.