Tẩy Phấn Son - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:23:28
Lượt xem: 586
Có lúc ta cảm giác cơn sốt nặng đến mức sắp thoát xác, như thể sắp trở về thế giới hiện đại ồn ào tấp nập. Nhưng khi tỉnh dậy, trước mắt vẫn là căn phòng mang phong vị cổ xưa.
Mặc dù bệnh nặng một trận, cũng có cái lợi. Ta có cớ không phải vào cung. Dù sao trước đây ta đến cung quá thường xuyên, giờ chỉ cần hoàng thượng dọa một lần liền không đi nữa, chẳng phải rất kỳ quặc sao? Cơn bệnh này đến thật đúng lúc.
Thái hậu còn phái người đến hỏi thăm. Thấy ta bệnh đến sắc mặt tái nhợt, người cũng không triệu ta vào cung.
Nhân tiện, ta phát hiện ra một điều… thuốc thời cổ đại thật sự rất đắng!!!
Bình thường ta vốn thích vị đắng, như mướp đắng, tâm sen, hay cà phê. Nhưng vị đắng của thuốc đông y này, thật sự khiến người ta khó chịu. Lần đầu tiên uống, mặt ta xanh lè, suýt chút nữa nôn cả dạ dày ra. Từ đó về sau, ta lén đổ thuốc đi, đó cũng là cách kéo dài thời gian khỏi bệnh.
Dưới sự “nỗ lực” không ngừng, ta thành công nằm trên giường bệnh ròng rã nửa tháng.
Lúc mới bệnh, Hoa phu nhân dẫn theo Hoa Thâm tới thăm ta.
Hồng Trần Vô Định
Nhớ đến kẻ là nguyên nhân khiến ta đổ bệnh, ta chẳng còn nổi sắc mặt tốt. Dù ốm, ta vẫn dặn Thiên Chi luôn chú ý động tĩnh bên ngoài. Biết được Trọng Khê Ngọ vẫn chưa động đến Hoa phủ, lòng ta mới nhẹ nhõm hơn. Nhưng đồng thời, ta càng thêm nghi hoặc, hắn rốt cuộc đang toan tính điều gì?
“Thiển Thiển, con ốm một trận mà sao trông gầy rộc hẳn đi thế này?” Hoa phu nhân mở lời, giọng nói đầy lo lắng khó giấu.
Rốt cuộc cũng là người thân của Hoa Thiển, ta kìm nén chút bất mãn trong lòng, đáp lời:
“Có lẽ đã lâu không gặp mẫu thân, nên mới sinh ra cảm giác ấy thôi ạ.”
Hoa phu nhân nắm tay ta, lải nhải không ngớt. Hoa Thâm lại rất ngoan ngoãn ngồi im không hé răng. Phải đến khi bà nói một hồi lâu mới chuyển sang chủ đề chính:
“Ta và phụ thân con vì chuyện trong cung mà phải về gia tộc bàn bạc, ở lại đó cả tháng mới về. Vừa về đã nghe nói ca ca con lại gây họa phải không?”
Ta khẽ cau mày. Hoa tể tướng đột ngột từ chối trợ giúp Hoa mỹ nhân, chẳng trách tộc nhân gọi ông về bàn chuyện. Nhưng ta không lo, vì Hoa tể tướng xưa nay rất có chủ kiến, không dễ dàng đổi ý. Ông đã nhận định Hoa mỹ nhân có phản tâm, thà tin là có còn hơn bỏ qua, nên sẽ không dễ bị lời nói của người khác lung lay.
Đây cũng là nhược điểm của kẻ thông minh, càng thông minh càng đa nghi. Nữ nhi ruột và cháu gái bên nhà đệ đệ, ai gần ai xa, chỉ liếc là rõ.
Thấy ta im lặng, Hoa phu nhân trao Hoa Thâm ánh mắt ra hiệu. Hắn liền mặt dày bước đến trước mặt ta, lấy ra một hộp trang sức, mở ra rồi nói:
“Muội muội, nghe nói từ khi vào Tấn Vương phủ, muội không sắm thêm trang sức gì. Ca ca đặc biệt tìm mấy món này tặng cho muội.”
Hoa phu nhân ở bên cũng góp lời:
“Thâm nhi luôn nhớ đến muội muội, vào tiệm trang sức liền gói hết những thứ tốt nhất lại, đến ta làm mẫu thân còn chẳng được phần.”
Nhìn hai người họ một xướng một họa, cuối cùng ta vẫn nhận hộp trang sức. Dù không ưa, ta cũng không muốn làm mất mặt Hoa Thâm trước mặt Hoa phu nhân.
Tuy nhiên, ta vừa mới nhận lấy hộp trang sức, bệnh cũ của Hoa Thâm lại tái phát. Hắn nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt mũm mĩm, nói:
“Vừa rồi ta tới đây, trông thấy từ thư phòng của muội phu đi ra một nha hoàn, dáng vẻ thật là thanh tú, sao trước giờ ta không thấy nàng ấy ở bên cạnh muội vậy?”
Thư phòng của Trọng Dạ Lan?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-15.html.]
Không phải chính là Mục Dao sao? Trọng Dạ Lan vốn thích yên tĩnh, quanh mình hiếm khi có nha hoàn.
Tên ngốc này là nghĩ rằng Hoa phủ còn c.h.ế.t chưa đủ nhanh hay sao? Lại dám nhòm ngó đến người của Trọng Dạ Lan.
Ta lập tức nhịn giận mà quát:
“Hoa Thâm, huynh tỉnh táo lại cho ta! Người bên cạnh Trọng Dạ Lan mà huynh cũng dám nghĩ tới sao? Huynh không sợ làm liên lụy đến Hoa phủ, cả nhà đều mất đầu sao?”
Hoa Thâm bị vẻ nghiêm khắc của ta làm cho rụt cổ lại, vội vàng nói:
“Ta chỉ hỏi một câu thôi, muội muội đừng tức giận. Ta nào dám động đến người bên cạnh muội chứ?”
Thấy ta vẫn còn bực mình, Hoa phu nhân liền lên tiếng:
“Thiển Thiển à, ca ca con là như thế đó, ăn nói không suy nghĩ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bên cạnh Tấn Vương quả thực đã có nha hoàn rồi sao? Là người từ đâu đến vậy?”
Mục Dao vốn lớn lên ở biên thành, từ khi vào kinh rất không thích tham dự những buổi giao lưu xã giao, nên họ chưa từng gặp qua cũng là bình thường.
“Thưa mẫu thân, điều người cần làm bây giờ là quản cho tốt nhi tử của mình, chứ không phải nghĩ cách chen tay vào chuyện của Tấn Vương phủ.” Ta thẳng thừng nói không chút khách sáo.
Sắc mặt của Hoa phu nhân có chút khó coi:
“Ta cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi, con tức giận cái gì chứ...”
Thấy ta không vui, Hoa phu nhân cuối cùng cũng không nói thêm nữa. Bà bảo Hoa Thâm ra ngoài đợi, tránh để hắn tiếp tục làm ta bực mình.
“Ca ca con tuy có chút chậm chạp, nhưng dù sao cũng luôn chân thành đối với con. Chuyện gì cũng nghĩ đến con trước, ngay cả ta là mẫu thân cũng chưa từng được như vậy.” Sau khi Hoa Thâm rời đi, Hoa phu nhân lại tiếp tục nói tốt cho hắn.
Hoa phu nhân quả thật rất giỏi trong việc tô vẽ nhi tử của mình. Gọi hắn chậm chạp cũng là một cách khen ngợi.
“Khi ta mang thai con, Thâm nhi lúc đó mới có 5 tuổi, mỗi ngày đều đến sờ bụng ta, lẩm bẩm mong con mau mau ra đời, để ca ca chăm sóc con thật tốt...”
Không muốn nghe Hoa phu nhân tiếp tục biện hộ cho tên ăn chơi trác táng ấy, ta mở miệng cắt lời bà:
“Mẫu thân, phiền người hôm nay về báo lại với phụ thân một câu.”
Hoa phu nhân nhìn ta đầy khó hiểu, dường như không ngờ ta lại chuyển chủ đề nhanh như vậy.
“Ngàn dặm đê dài, sụp đổ từ ổ kiến.”
Cho dù Hoa phủ có phải sụp đổ, cũng không thể nhanh như vậy.
Sau khi Hoa phu nhân rời đi, ta trở lại cuộc sống dưỡng bệnh an nhàn của mình. Mỗi ngày phơi nắng, nghe các nha hoàn trò chuyện, cuộc sống hiếm khi được thư thái như thế.
Thấy ta hòa nhã, các nha hoàn cũng không còn dè dặt như trước.