Tẩy Phấn Son - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:24:36
Lượt xem: 581
Người xưa có tục ăn mì trường thọ, mà một kẻ ngũ âm bất toàn, chẳng giỏi gì ngoài chuyện ăn như ta, thì thứ duy nhất ta làm được chính là nấu ăn. Đó cũng là kỹ năng rèn luyện được khi ta sống một mình ở thời hiện đại.
Vội vã chuẩn bị mất nửa canh giờ, ta bưng một bát mì nóng hổi trở lại.
Ngượng ngập cười mở miệng: "Thần thiếp tự biết tài hèn sức mọn, chỉ có thể dâng lên một bát mì trường thọ cho Vương gia, mong Vương gia đừng chê trách, lễ tuy mọn nhưng tình thâm.”
Trọng Dạ Lan dường như rất ngạc nhiên, đến mức không giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, có lẽ không ngờ ta lại mang ra một món quà sinh thần đơn giản đến thế.
Cuối cùng, hắn vẫn cầm lấy, ăn một miếng, rồi nhìn ta nói: "Vương phi có lòng."
Chỉ cần qua được là tốt, trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy Vương phi học được tài nghệ nấu ăn này từ khi nào? Trẫm nghe nói, nữ nhi của Hoa tể tướng chưa từng đụng tay vào bếp núc." Trọng Khê Ngọ lại mở miệng hỏi, giọng điệu mang theo chút khiêu khích.
Hắn thực sự nhắm vào ta sao?
"Đây là thần thiếp lén học, muốn mang lại niềm vui bất ngờ cho Vương gia."
Có lẽ lời nói của ta rất chân thành, đến cả Thiên Chi – người đứng sau lưng ta – cũng tin rằng ta đã âm thầm chuẩn bị món quà, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ hài lòng.
Chỉ có trời biết, ta bị Trọng Khê Ngọ ép đến mức không còn đường lui.
Cuối cùng, một bát mì cũng giúp ta vượt qua chuyện quà cáp. Trọng Dạ Lan rất nể mặt, ăn sạch bát mì, ánh mắt nhìn ta cũng càng thêm ấm áp.
Nhưng lòng ta lại lạnh đi một chút. Trong tiểu thuyết, sau khi Hoa Thiển thành thân, luôn dính lấy Trọng Dạ Lan, hết lần này đến lần khác bày mưu tính kế khiến hắn chán ghét. Giờ ta lại hành xử hoàn toàn khác biệt, liệu có cần phải học lại cách làm của Hoa Thiển trong tiểu thuyết không?
Bữa tiệc tối kết thúc trong lúc ta còn đang suy nghĩ vẩn vơ. Tiếng đàn của Mục Dao không gây nên sự chấn động lớn như trong tiểu thuyết, có lẽ vì không có ta làm nền, tài năng của nàng không được tỏa sáng như mong đợi.
Trọng Khê Ngọ không lập tức hồi cung, huynh đệ hai người hiếm hoi ngồi dưới ánh trăng cùng uống rượu, ta đành ngồi bên bồi tiệc.
Ánh trăng thời cổ đại quả thật rất sáng, có lẽ vì không có sương mù ô nhiễm, nên đúng như câu thơ "một đĩa ngọc treo cao giữa trời".
Đang thất thần ngắm trăng, đột nhiên nghe thấy giọng Trọng Khê Ngọ: "Vương phi đang nghĩ gì mà nhập thần đến thế?"
Quay đầu lại, phát hiện Trọng Dạ Lan đã không còn ở đây, ta bất giác hỏi: "Vương gia đâu rồi?"
Trọng Khê Ngọ hơi ngạc nhiên, đáp: "Vừa rồi bàn về bố trí phòng thủ thành, hoàng huynh đi lấy bản đồ thành, lát nữa sẽ quay lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-17.html.]
Ta ngẩn người, không ngờ mình thất thần lâu đến mức chẳng hay biết gì, cũng không biết Trọng Dạ Lan rời đi từ lúc nào. Thật là quá đáng, đi mà không nói với ta một tiếng.
"Có vẻ những chuyện trẫm và hoàng huynh bàn không thú vị, nên mới khiến Vương phi mất tập trung." Trọng Khê Ngọ lại mỉm cười nói.
Ta cười gượng, che giấu sự lúng túng: "Thần thiếp ngu dốt, không hiểu quốc sự mà hoàng thượng và Vương gia đang bàn, nên mới lơ đễnh, mong hoàng thượng thứ lỗi."
Trọng Khê Ngọ vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt sắc bén: "Trẫm cứ tưởng, là nữ nhi của Hoa tể tướng, Vương phi hẳn phải rất quan tâm đến chuyện triều chính mới đúng."
Hoàng đế này thực sự không buông tha Hoa phủ sao?
Dựa vào địa bàn của Trọng Dạ Lan, ta cũng có thêm chút can đảm: "Hoàng thượng nghĩ sai rồi."
Trọng Khê Ngọ thoáng ngạc nhiên, có lẽ không ngờ ta trả lời dứt khoát như vậy. Hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cười nhạt nói: "Vương phi nghĩ rằng ở trong phủ của hoàng huynh, liền có thêm mấy phần tự tin sao?"
"Thần thiếp không hiểu ý hoàng thượng." Ta tiếp tục cười giả lả, giả ngu.
Chợt thấy Trọng Khê Ngọ lạnh mặt, khí thế uy nghi của bậc đế vương lập tức ập đến:
"Ngươi rốt cuộc có phải Hoa Thiển hay không?"
"Đương nhiên là thiếp." Ta nhận ra mình càng chột dạ, giọng càng lớn.
Trọng Khê Ngọ không bị âm lượng của ta dọa sợ, hắn cười lạnh nói: "Trước khi hoàng huynh thành thân, trẫm đã từng gặp Hoa Thiển vài lần. Nàng ta không chịu nổi bất kỳ nữ nhân nào xuất hiện bên cạnh hoàng huynh, càng không thể nhẫn nhịn khi có người khác thay mình lấy lòng hoàng huynh.”
Hồng Trần Vô Định
Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, hắn lại dùng uy nghi để ép ta. Ta cố giữ vẻ bình tĩnh: "Lời này, thiếp đã từng nói với hoàng thượng. Làm con và làm thê tử vốn dĩ khác nhau."
Trọng Khê Ngọ nhướng mày, tiếp tục hỏi: "Ngươi nói thử xem."
Ta hít sâu một hơi, bắt đầu: "Khi làm con, cha mẹ là trời của thiếp. Vì thế thiếp có thể vô tư yêu thích Vương gia, coi ngài ấy là cả cuộc đời của mình, nên mới muốn chiếm lấy toàn bộ ánh mắt của ngài ấy."
Ta dừng lại, thấy Trọng Khê Ngọ không ngắt lời, liền ổn định tinh thần tiếp tục: "Nhưng khi đã thành thân, thiếp nhận ra mình cần học cách gánh vác cả bầu trời, không thể chỉ nghĩ đến bản thân. Vì yêu Vương gia, thiếp không còn nghĩ đến chuyện chiếm hữu ngài ấy. Cũng bởi yêu ngài ấy sâu sắc, thiếp mới hiểu, chỉ cần ngài ấy hạnh phúc, thiếp có thể chấp nhận tất cả."
Một màn tỏ tình khiến người ta xấu hổ, vậy mà ta dõng dạc nói ra. Gương mặt Trọng Khê Ngọ vẫn lạnh lùng, không có chút mềm mại nào, nhưng ta cố giữ vẻ điềm tĩnh đối diện ánh mắt hắn.
Đột nhiên, hắn nở một nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt như ánh dương khiến ta lóa mắt.
Hắn nghiêng đầu, quay sang phía sau ta, cất tiếng: "Màn tỏ tình này quả thật khiến người ta đỏ mắt, hoàng huynh chắc cũng cảm động lắm nhỉ?"