Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:37:20
Lượt xem: 570

16

 

Ta hít sâu một hơi, không rõ vì đau nhói hay vì kinh hoảng, cố gắng ngồi dậy nhưng bị cơn đau ở n.g.ự.c ép lại, chưa kịp hành lễ thì hắn - Hoàng thượng - đã giơ tay ra hiệu miễn lễ.

 

Ta thuận theo, cắn răng ngồi thẳng dậy, đáp: "Vừa rồi thần thiếp gặp ác mộng, lỡ lời mạo phạm, mong Hoàng thượng thứ tội."

 

Hắn khẽ nhếch môi cười, như chẳng bận tâm: "Không sao, Tấn Vương phi không cần để trong lòng."

 

Mấy ngày nay ta cứ mơ mơ màng màng trong cơn mê, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cảm giác mơ hồ rằng có điều gì đó không đúng.

 

"Nghe nói Tấn Vương phi đã hôn mê năm ngày, mẫu hậu lo lắng, liền sai trẫm mang Thái y đến xem xét," hắn giải thích.

 

Ta bất ngờ, chẳng ngờ mình đã mê man lâu đến thế. Những ngày qua, để giảm bớt cơn đau, ta uống không ít Mông hãn dược, hóa ra lại khiến bản thân rơi vào trạng thái mơ hồ kéo dài.

 

Lúc này ta mới để ý bên cạnh hắn là một nam nhân trung niên vận y phục của Thái y viện. Đầu óc hơi mụ mị, ta đành ngoan ngoãn vươn tay để Thái y bắt mạch.

 

Sau khi bắt mạch một lúc, Thái y hành lễ, cung kính bẩm: "Hồi bẩm Hoàng thượng, thân thể Tấn Vương phi đã không còn nguy hiểm. Chỉ là… trước đó vết thương gần chạm vào tâm mạch, e rằng sau này sẽ lưu lại chứng đau tim tái phát."

 

Đau tim?

 

Trong đầu ta hiện lên hình ảnh Lâm Đại Ngọc với dáng vẻ ôm tim chau mày, ta… chẳng lẽ sau này sẽ học theo nàng ấy?

 

"Đã không còn nguy hiểm, tại sao lại hôn mê lâu như vậy?"

 

Hoàng thượng nhíu mày hỏi, kéo ta từ cơn mơ màng trở lại thực tại.

 

"Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc thần bắt mạch phát hiện trong cơ thể Tấn Vương phi còn lưu lại lượng lớn Mông hãn dược," Thái y không nhanh không chậm bẩm.

 

Ta cố gắng nặn ra một nụ cười, giải thích: "Là thần thiếp sợ đau, nên dùng Mông hãn dược để sống qua ngày."

 

Hắn thoáng sững sờ, có lẽ không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

 

Thái y đứng bên liền chen lời: "Thứ lỗi cho hạ quan nói thẳng, thuốc nào cũng có ba phần độc, dùng Mông hãn dược quá liều sẽ khiến cơ thể suy nhược, tổn hại tâm trí. Kính mong Vương phi hãy cẩn thận."

 

Ta bỗng khựng lại. Ban đầu ta chỉ nghĩ dùng thuốc để tránh đau đớn, nào ngờ Mông hãn dược lại ảnh hưởng cả đến trí lực. Không trách được, mấy ngày nay đầu óc ta luôn mơ màng, hóa ra là vì vậy. Ta cần dựa vào trí óc để sống, không thể tiếp tục như thế này nữa.

Hồng Trần Vô Định

 

Mang lòng cảm kích, ta nói: "Đa tạ Thái y nhắc nhở, sau này ta nhất định cẩn thận."

 

Hắn nhìn ta, không rõ trên mặt là ý cười hay kinh ngạc: "Trẫm chưa từng nghe ai dùng cách này để trốn tránh đau đớn."

 

"Thần thiếp thân thể yếu đuối, không chịu nổi nỗi đau này, mới bất đắc dĩ nghĩ ra hạ sách." Ta thản nhiên đáp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-21.html.]

Hắn khẽ gật đầu ra hiệu cho Thái y lui xuống. Thái y hành lễ cáo từ, nhưng Hoàng thượng vẫn không đi cùng.

 

Ta bối rối. Hắn không đi sao?

 

Có lẽ biểu cảm của ta quá rõ ràng, hắn cười nhẹ, hỏi: "Tấn Vương phi muốn đuổi trẫm đi sao?"

 

"Thần thiếp không dám." Ta vội vàng đáp, nhưng trong đầu không ngừng xoay chuyển. Hắn ở lại làm gì? Xem trò cười của ta sao?

 

Hắn điềm nhiên ngồi xuống bên bàn, Thiên Chi lập tức dâng trà. Nhấp một ngụm, hắn mới mở lời: "Có vài chuyện trẫm vẫn không hiểu rõ, muốn nhờ Tấn Vương phi giải đáp."

 

Đáng ghét thật, rõ ràng biết đầu óc ta chưa tỉnh táo mà cố ý chọn lúc này hỏi chuyện. Ta lập tức căng thẳng, cố gắng tập trung tinh thần.

 

Thấy dáng vẻ phòng thủ của ta, hắn không bận tâm, giọng vẫn ôn hòa: "Hôm đó tại lễ tế tổ, thích khách bất ngờ tấn công. Các tiểu thư quan gia đều hoảng loạn, nhưng dáng vẻ bình tĩnh của Tấn Vương phi thật khiến người ta kinh ngạc."

 

Tại sao hắn lại chú ý đến ta trong lễ tế tổ hỗn loạn như vậy? Nhớ lại khi đó, ta quả thực quá mức bình tĩnh, chỉ chăm chăm tìm chỗ xem kịch hay.

 

"Bởi vì Vương gia ở bên cạnh, thần thiếp tin tưởng Vương gia nên không hoảng loạn," ta cúi đầu, giả bộ làm thê tử dịu dàng, xấu hổ.

 

Hắn vẫn giữ giọng điệu bình thản, tiếp tục hỏi: "Nhưng trẫm thấy Tấn Vương phi đối diện thích khách mà không lùi bước, khí thế ấy thậm chí khiến thích khách phải dừng tay."

 

Hắn nhìn thấy cảnh ta quát thích khách sao?

 

Vậy… liệu hắn cũng nhìn thấy cảnh ta chỉ tay về phía Mục Dao?

 

Ta tiếp tục nở nụ cười "dịu dàng", định nói thì đột nhiên khựng lại.

 

Không đúng!

 

Lúc này hắn chưa biết mâu thuẫn giữa ta và Mục Dao. Trong mắt hắn, khi ta chỉ về hướng đó, e rằng… là hướng của Trọng Dạ Lan, vì Trọng Dạ Lan đứng trước Mục Dao.

 

Ngẩng đầu đối diện ánh mắt của hắn, chỉ thấy nụ cười của hắn vẫn ấm áp, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt không mang chút ý cười nào.

 

Quả nhiên... Mông hãn dược thật sự khiến người ta u mê đầu óc. Sau này dù đau đớn thế nào, ta cũng phải cai hẳn thứ đó. Nếu như trước đây, đầu óc minh mẫn của ta chắc chắn sẽ không chậm chạp nhận ra ý đồ của hắn như vậy.

 

Quả không sai, ngay từ đầu ta đã thấy không ổn. Dù xét trên lý hay tình, hắn đường đường là Hoàng thượng, không thể nào tự mình mang Thái y đến tận nơi thăm ta như vậy. Hành động này vượt quá giới hạn thông thường.

 

Nhớ lại lời của Thái y vừa rồi, một luồng lạnh lẽo bỗng dâng lên trong lòng, lạnh đến mức lấn át cả cơn đau từ vết thương. Hóa ra hắn không phải đến để thăm bệnh, mà là muốn kiểm tra xem ta có thực sự bị thương nặng như lời đồn hay không. Nếu phát hiện ra ta chỉ giả vờ, chẳng phải hắn sẽ nghi ngờ rằng thích khách và... Hoa phủ có liên quan sao?

 

Nhưng điều hắn không ngờ chính là ta thực sự đã cận kề cái chết. Thế nhưng qua lời hắn hỏi, rõ ràng hắn vẫn chưa hoàn toàn xua tan nghi ngờ. Nghĩ đến điều này, ta không khỏi cảm thấy oan ức. Rõ ràng ta đã suýt mất mạng, vì sao còn phải chịu đựng những lời nghi kỵ này?

 

Ta không nhịn được, lạnh giọng đáp: “Thần thiếp vừa từ Quỷ môn quan trở về, đầu óc còn mơ màng, nếu Hoàng thượng có gì muốn hỏi, xin hãy nói thẳng. Có phải Hoàng thượng đang nghi ngờ thích khách hôm đó có liên quan đến Hoa phủ?”

 

Ánh mắt hắn thoáng sững sờ, dường như không ngờ ta lại trực tiếp nói ra điều này. Sự ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt hắn, nhưng rất nhanh, hắn lấy lại vẻ bình thản, cười gượng: “Tấn Vương phi nghĩ nhiều rồi, trẫm chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”

Loading...