Tẩy Phấn Son - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:38:26
Lượt xem: 593
Lời nói và sắc mặt kia lại càng khiến ta thêm phần khẳng định. Hắn chỉ đang mượn uy thế của mình để gây áp lực với ta mà thôi.
Cố nén đau, ta lảo đảo bước xuống giường. Cả người như mềm nhũn, chỉ vừa di chuyển một chút, vết thương đã đau đến mức khiến mồ hôi lạnh túa ra. Hắn dường như định bước tới đỡ ta, nhưng ta đã quỳ xuống trước mặt hắn, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là một nữ nhân chốn hậu viện, nhưng cũng hiểu rằng mạng người chỉ có một. Dẫu thần thiếp có tâm tư bất chính, cũng không dám lấy mạng mình ra đánh đổi.”
Nghĩ đến chuyện này lòng ta càng thêm phiền muộn. Ta vốn chỉ muốn cứu người để đổi lấy ân tình, cuối cùng lại suýt mất mạng. Nếu tính toán sai lầm đã khiến ta phải trả giá bằng tính mạng, vậy ta cũng phải tận dụng điều đó một cách triệt để.
“Thần thiếp hiểu rõ Hoàng thượng luôn có thành kiến với thần thiếp. Nhưng như lời Thái y nói, mũi tên này đã suýt lấy mạng thần thiếp. Thần thiếp sợ đau nên mới dùng Mông hãn dược để qua ngày. Chẳng lẽ Hoàng thượng vẫn cho rằng thần thiếp là kẻ không sợ cái chết? Hôm đó tại lễ tế tổ, nếu thần thiếp có hành động nào không đúng mực, khiến Hoàng thượng nghi ngờ, thì xin Hoàng thượng hiểu rằng thần thiếp đặt an nguy của Vương gia lên trên cả tính mạng mình. Như vậy vẫn không đủ để chứng minh lòng trung thành sao?”
Dù nằm mê man mấy ngày, chưa từng soi gương, ta vẫn biết bộ dạng hiện tại của mình nhất định rất tiều tụy, có lẽ chẳng khác nào quỷ nữ. Hy vọng dáng vẻ này đủ khiến hắn xua tan những nghi ngờ.
Khuôn mặt hắn thoáng cứng đờ, ánh mắt dần dịu đi. Hắn giơ tay định đỡ ta dậy: “Là trẫm lỡ lời, Tấn Vương phi không cần...”
Đúng lúc này, tiếng thông báo của thái giám vang lên ngoài cửa: “Hoàng thượng, Tấn Vương phi, có nha hoàn Mục Dao của Vương gia cầu kiến.”
Hắn hơi khựng lại, ta tranh thủ thu tay về, được Thiên Chi đỡ đứng dậy.
Mục Dao bước vào. Ánh mắt hắn lập tức sáng lên, khác hoàn toàn với sự dò xét khi nhìn ta.
“Ngươi là nha hoàn đàn tỳ bà hôm đó phải không? Tên ngươi là Mục Dao?” Hắn lên tiếng trước.
Mục Dao hành lễ, dáng vẻ nhã nhặn điềm tĩnh đối lập hẳn với ta lúc này. Nàng đáp: “Bẩm Hoàng thượng, đúng là nô tỳ. Vương gia nghe nói Hoàng thượng giá lâm, đặc biệt sai nô tỳ đến mời Hoàng thượng qua đó.”
Chỉ một câu đã truyền đạt rõ hai điều: Thứ nhất, hắn không được mời mà tự ý đến đây. Thứ hai, Trọng Dạ Lan hiện tại thậm chí không muốn gặp ta.
Hắn mỉm cười gật đầu, trước khi rời đi còn quay lại nói: “Tấn Vương phi hãy an tâm dưỡng bệnh, trẫm không quấy rầy nữa.”
Ta dựa vào Thiên Chi cúi người hành lễ tiễn hắn. Cả người run rẩy đến mức làm Thiên Chi cũng suýt không đứng vững.
Mục Dao đi cuối cùng, khi bước qua bậc cửa còn ngoái đầu nhìn ta. Ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn quay lưng rời đi.
Hồng Trần Vô Định
Đột nhiên sống mũi ta cay xè. Hắn chỉ nhìn Mục Dao một cái đã nhất kiến chung tình. Còn ta, dù cố gắng đến thế nào cũng chỉ đổi lại sự dò xét và xa cách. Đến cả Trọng Dạ Lan, giờ đây cũng chẳng buồn gặp ta. Lần đầu tiên trong đời, ta thấy ghen tỵ với ánh hào quang bẩm sinh của Mục Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-22.html.]
“Vương phi, có phải vết thương đau quá khiến người mắt đỏ hoe rồi không?” Thiên Chi đỡ ta nằm xuống giường, nhìn gương mặt ta đầy lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, đau lắm.” Ta nhắm mắt lại đáp.
Vì sao thân thể bị thương, đến cả trái tim cũng trở nên yếu ớt thế này? Ta rốt cuộc... có làm gì sai đâu...
17
Cố gắng cắn răng không dùng đến m.ô.n.g hãn dược, dù vết thương vẫn chưa lành hẳn, đau âm ỉ mỗi khi cử động, ta cũng gắng gượng qua ba bốn ngày, giờ mới có thể xuống giường đi lại mà không làm động đến vết thương.
Trong những ngày qua, hắn chưa từng ghé qua một lần nào, ta cũng không đoán được ý định của hắn. Theo như tình tiết trong tiểu thuyết, chỉ sau khi Hoa tể tướng bị hạ bệ, thân phận giả mạo của Hoa Thiển mới bị Mục Dao vạch trần, và lúc đó hắn trực tiếp viết hưu thư, đuổi Hoa Thiển ra khỏi vương phủ.
Hiện giờ Hoa tể tướng vẫn còn giữ vững quyền thế, ta lại tự mình thú nhận. Theo lý, bất kể vì thế lực phía sau ta hay thái độ ta thể hiện, hắn cũng không nên nổi giận đến mức này. Ta đã phái người đi hỏi han nhiều lần, nhưng chỉ nhận lại được câu trả lời rằng hắn bận, không có thời gian gặp.
Ta không khỏi tự hỏi, liệu có phải ta đã thú nhận quá sớm? Có lẽ nên đợi đến khi hắn đối tốt với ta hơn rồi mới thú nhận. Nhưng mạng ta suýt nữa vì hắn mà mất, vậy vẫn chưa đủ sao?
Trong phủ, ai nấy đều rất tinh ý nhìn sắc mặt mà hành xử. Thấy ta vì bảo vệ hắn mà bị thương, nhưng sau đó hắn lại chẳng đoái hoài, họ bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt.
Ta không để tâm lắm, nhưng Thiên Chi thì khác. Vì tính cách mạnh mẽ trước đây, nàng chịu không ít thiệt thòi, giờ đây đã bắt đầu học cách cẩn thận, trầm ổn hơn. Nhìn nàng nhanh chóng trưởng thành như vậy, ta không khỏi xót xa, cảm thấy chính mình đã liên lụy nàng.
Theo lời Thúy Trúc kể lại, Hoa phu nhân và Hoa Thâm vài lần đến thăm cũng đều bị chặn ngoài cửa. Ban đầu còn định đến lý luận, nhưng không biết hắn đã nói gì mà hai người ấy cúi đầu rời đi, không dám làm càn thêm.
Ta đoán rằng hắn đã lấy chuyện ta giả mạo để ràng buộc Hoa gia. Tuy nhiên, Hoa phu nhân vẫn rất thương nữ nhi của mình, dù người không thể vào thăm nhưng thuốc bổ, thảo dược thì không ngừng đưa tới. Còn Hoa Thâm, kẻ ngốc nghếch ấy, mỗi vài ngày lại gửi đến một số trang sức, chỉ vì hắn cho rằng đó là cách tốt nhất để lấy lòng nữ nhân. Ta chỉ lướt qua rồi để đó, chẳng buồn nhìn thêm.
Dưỡng thương đến lúc đã đỡ hơn, ta cũng không thể ngồi yên. Dù kết quả có thế nào, ta cũng cần biết rõ để chuẩn bị bước đi tiếp theo.
Nếu bị đuổi, ta sẽ quay về Hoa phủ, sau đó tuyên bố muốn sống yên ổn bên ánh đèn chùa, rồi lặng lẽ ra khỏi hoàng thành, sống cuộc đời tự do bên ngoài. Còn nếu kết cục khác, ta phải lên kế hoạch rõ ràng, không thể để tuổi xuân phí hoài ở nơi này.
Vậy nên ta quyết định đến thẳng thư phòng của hắn. Đứng trước cửa là Mục Dao, nàng nhìn thấy ta, chân mày khẽ nhíu lại.
“Ta có chuyện muốn gặp Vương gia, phiền ngươi thông báo giúp.” Ta nhẹ nhàng lên tiếng, dù sao nữ chính cũng không thể đắc tội được.