Tẩy Phấn Son - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:38:58
Lượt xem: 602
Ánh mắt Mục Dao nhìn ta không còn sự căm ghét khắc cốt ghi tâm như trước, nhưng vẫn không mấy thân thiện: “Vương gia đã dặn… không gặp người.”
Lời nói này thật quá thẳng thắn.
“Nhưng ta có chuyện nhất định phải gặp Vương gia.” Ta không nản chí, tiếp tục kiên trì.
Ánh mắt Mục Dao thoáng d.a.o động, nhưng vẫn cúi đầu, không nói thêm lời nào.
Ta bước thêm một bước, đối diện ánh mắt kinh ngạc của nàng, nhẹ giọng nói: “Mục Dao, ta biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng không phải mọi lựa chọn đều xuất phát từ trong lòng. Ta hứa, từ nay sẽ không làm gì tổn hại đến ngươi. Ta nợ ngươi, ta nhất định từng chút một trả lại. Hãy tin ta lần này, được không?”
Hồng Trần Vô Định
Có lẽ vì thời gian bị thương quá lâu, sắc mặt ta trắng bệch đến mức đáng sợ. Ánh mắt Mục Dao đầy phức tạp, nàng cắn môi, như muốn nói gì đó, nhưng bị tiếng nói trầm thấp từ trong thư phòng ngăn lại.
“Ta đang xử lý công vụ, không gặp… người.”
Mục Dao khựng lại, liếc nhìn ta một cái, rồi cúi đầu không nhìn nữa.
Ta đặt tay lên vết thương trước ngực, cố gắng cất cao giọng mà không làm động đến vết thương: “Thần thiếp Hoa thị, hôm nay đến để xin được hưu thư.”
Lời vừa dứt, đau đớn từ vết thương lại nhói lên từng hồi. Mục Dao kinh ngạc nhìn ta như thể không nhận ra nữa, những người hầu trong viện cũng không khỏi đưa mắt nhìn theo.
Đợi mãi không thấy hồi âm, ta tiếp tục: “Thần thiếp đã suy nghĩ rất kỹ, đây là quyết định cuối cùng của mình. Mong Vương gia hãy cân nhắc, thần thiếp sẽ quay về viện chờ thông báo.”
Không nghe thấy hồi đáp, ta liền xoay người rời đi.
Ta không phải nữ chính trong những vở bi kịch, không thể đứng ngoài cửa khóc lóc chờ nam chính mở lòng. Huống chi ta chỉ là nhân vật phụ, chẳng có lý do gì để chịu khổ vì hắn.
Trên đường về viện, Thiên Chi và Thúy Trúc đi theo ta, mắt đỏ hoe. Ta cảm thấy buồn cười, hai nha đầu ngốc này chắc hẳn tưởng ta đang tức giận mà nói lời bồng bột, nên mới đau lòng vì ta như thế.
“Hai nha đầu ngốc, ta đã có tính toán cả rồi, đừng lo lắng vô ích. Ta đường đường là thiên kim Tể tướng, ai dám ức h.i.ế.p ta chứ?” Ta bật cười, lên tiếng trấn an.
Đang nói, chuẩn bị bước vào viện, ta quay lại dặn Thúy Trúc: “Thúy Trúc, đi tìm ít điểm tâm về đây. Ta chưa ăn sáng, giờ đi còn thấy người lâng lâng đây này.”
Chẳng nghe thấy câu trả lời, ta quay đầu lại, thấy mặt Thúy Trúc đỏ bừng, ánh mắt đang lén nhìn về phía cổng viện. Theo ánh mắt nàng, ta thấy một thiếu niên trong trang phục thị vệ ở cửa.
Ta không khỏi thở dài, thật là, vừa rồi còn sợ nàng đau lòng, khuyên nhủ đủ điều. Thế mà thấy tình lang, liền quên mất chủ nhân… Không đúng, phải nói là quên mất ta!
Trong lòng không khỏi dấy lên chút tò mò, ta chăm chú nhìn chàng thị vệ kia thêm một chút, rồi bất giác ngẩn ra. Khó trách Thúy Trúc cô nương nhỏ bé lại động xuân tâm, người này quả nhiên có một dung mạo xuất chúng.
Nam nhân mà mang vẻ đẹp của nữ nhân, gương mặt tinh tế đến mức có lẽ nữ nhân cũng phải ganh tị. Chỉ là trong ánh mắt nâu của hắn thoáng chút sát khí, khiến cho vẻ ngoài không trở nên quá mức nhu nhược, mà còn tăng thêm vài phần anh khí cương trực của nam nhân.
Thấy ta đang chăm chú quan sát, người thị vệ kia ngẩng lên liếc ta một cái, rồi vội cúi đầu, đôi tai đã bắt đầu đỏ lên.
Ta không nhịn được mỉm cười, nghĩ bụng: Đúng là vẫn còn trẻ con. Lại liếc qua Thúy Trúc, thấy nàng mặt mày đờ đẫn, ta không khỏi thở dài một tiếng, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là bước được vài bước, trong đầu bất chợt lóe lên cảm giác quen thuộc. Ta ngừng lại ở cửa viện, quay đầu nhìn lần nữa. Vừa đúng lúc bắt gặp khuôn mặt nghiêng của hắn, ta lập tức nhận ra, đây chẳng phải là người thị vệ đã vì ta mà chắn đao của thích khách trong lễ tế tổ hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-23.html.]
Ta đổi hướng bước đến trước mặt hắn, nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn rõ ràng bị động tác đột ngột của ta làm cho hoảng sợ, đến mức cả cổ cũng đỏ bừng.
“Là ngươi sao, tiểu tử? Người đã cứu ta ở lễ tế tổ hôm đó?” Ta nghiêng đầu hỏi.
Hắn cúi gập người xuống, giọng nói hơi khàn, có lẽ là đang trong giai đoạn vỡ giọng:
“Hồi… hồi bẩm vương… Vương phi, là thuộc hạ.”
“Lễ tế hôm đó quá hỗn loạn, ta không nghe rõ. Ngươi tên gì nhỉ?” Ta tiếp tục tò mò hỏi.
“Thuộc hạ… tên là Hoa, Nhung, Chu.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nâu thẳng thắn nhìn ta, từng chữ từng chữ đáp lại với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Láo xược! Ai cho ngươi dám nhìn thẳng Vương phi…” Thiên Chi bên cạnh lập tức quát lên.
Ta vội giơ tay ngăn lại, nhìn Hoa Nhung Chu – thì ra là cùng họ với ta – nhanh chóng cúi đầu, liền tiếp tục hỏi:
“Lần này ta ghi nhớ rồi. Thì ra chúng ta cùng họ. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Hoa Nhung Chu ngước lên nhìn ta một lần nữa, rồi đáp:
“Thuộc hạ năm nay… mười sáu.”
Quả thật là một tiểu tử trẻ tuổi, ta nghĩ thầm trong bụng, liền đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn. Cảm nhận được hắn khẽ rùng mình, có lẽ là căng thẳng, ta hạ giọng dịu dàng hơn:
“Vậy là ta lớn hơn ngươi bảy… à không, một tuổi. Ân cứu mạng của ngươi, ta vẫn luôn ghi nhớ. Sau này phải cố gắng hơn nữa nhé.”
Suýt chút nữa ta lỡ lời tiết lộ tuổi thật, quên mất Hoa Thiển mới chỉ mười bảy.
“Dạ, Vương phi.” Hoa Nhung Chu đáp lại đầy trang nghiêm, như thể ta vừa giao cho hắn một trọng trách to lớn vậy. Đúng là trẻ nhỏ dễ dụ.
Ta xoay người bước vào viện. Nghĩ đến thời gian không còn nhiều, có lẽ ta sẽ không ở lại đây lâu, sau này nếu ta rời đi, sẽ để lại cho hắn chút bạc làm quà báo đáp. Không thể nào để ân nhân cứu mạng bị phụ bạc được.
Tối đến, sau khi nhờ Thiên Chi gội đầu, ta cảm thấy nhẹ nhõm, rồi lên giường. Nhưng nằm mãi lại trằn trọc không ngủ được, cuối cùng đành bật dậy, lần mò ngọn đèn trên bàn, khoác thêm áo ngoài, rồi đi lục lọi.
Không muốn gọi nha hoàn, ta thắp đèn rồi mở từng chiếc hòm ra xem. Dù sao cũng không ngủ được, ta tính toán kiểm tra lại tài sản của mình. Những ngày qua Hoa Thâm gửi tới không ít trang sức, có vẻ khá giá trị, sáng mai có thể mang đi đổi lấy bạc.
Bất chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Ngươi đang tìm gì vậy?”
“Thu dọn hành lý.” Ta vô thức đáp lại, rồi lập tức nhận ra không đúng.
Quay đầu nhìn lại, ta thấy hắn – cả người mặc đồ đen, đứng lặng lẽ trong ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn. Khuôn mặt hắn tối sầm, còn đen hơn cả màn đêm ngoài kia.
Tay run lên, làm tắt luôn ngọn đèn. Bóng tối bao trùm lấy mọi thứ, cả không gian rơi vào im lặng tuyệt đối.