Tẩy Phấn Son - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:45:12
Lượt xem: 572
Đến hoàng cung, ta ngoan ngoãn đi sau Trọng Dạ Lan, dẫu sao trong trường hợp này, ta vẫn là Tấn Vương phi, hắn không thể tỏ ra quá lạnh nhạt. Chỉ là hắn cố ý giữ khoảng cách với ta, có lẽ sợ ta lại bất ngờ ôm hắn.
Ta không khỏi khinh bỉ trong lòng, đúng là tự mình đa tình, ta nào phải loại gặp ai cũng muốn ôm!
Bước vào yến tiệc, mọi người đều an tọa theo vị trí sắp xếp. Ta ngồi cách đối diện là Hoa tể tướng cùng người nhà. Hoa Thâm cứ nháy mắt với ta, ta nhịn không được cười khẽ, khẽ gật đầu với hắn. Khóe mắt lại liếc thấy Hoa tể tướng tự rót rượu uống, làm như không nhìn thấy ta.
Cái lão già này, vừa cố chấp vừa giận dai.
Đồng thời, ta cũng chú ý đến một nam tử ngồi đối diện, dung mạo anh tuấn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phía sau Trọng Dạ Lan—chỗ Mục Dao ngồi. Mục Dao thì kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt lộ rõ vẻ không thể tin.
Ta liền biết, hắn chính là nam tam Vũ Sóc Mạc. Trong truyện, Mục Dao ban đầu không biết thân phận thật sự của hắn, nên giờ mới ngạc nhiên như vậy.
Ta không khỏi đánh giá hắn: diện mạo anh tuấn, mang khí chất mạnh mẽ, nhưng nụ cười lại phảng phất nét nghịch ngợm, đúng kiểu nhân vật hoàn hảo chỉ có trong tiểu thuyết. Quả nhiên, những người nam tử xuất hiện bên cạnh nữ chính, người nào cũng tài giỏi, xuất sắc.
Có lẽ nhận ra ánh mắt ta, hắn nhìn qua, ánh mắt lóe lên chút bất ngờ, rồi lập tức quay đi, nâng chén rượu che giấu.
Hẳn hắn nhận ra ta là người đã chắn mũi tên hôm đó, nên có chút chột dạ.
Nghĩ lại, mũi tên đó vốn không nhằm vào chỗ hiểm, nếu ta biết trước không đẩy nổi Trọng Dạ Lan, chỉ cần đẩy Mục Dao ra sau rồi giả bộ kêu hai tiếng là được. Dù sao thì Trọng Dạ Lan có hào quang nhân vật chính bảo hộ, đâu đến mức nguy hiểm đến tính mạng, ta cũng không cần khổ sở đến mức này.
Không lâu sau, hoàng thượng, thái hậu và quý phi cùng bước vào. Tiếp đó là những lời chào hỏi, khách sáo vô vị, ta chỉ cúi đầu làm ra vẻ ngoan ngoãn, trong khi đầu óc đã sớm đi đâu không biết.
“Đặt đũa xuống.”
Giọng nói lạnh nhạt của Trọng Dạ Lan vang lên bên cạnh, mang theo chút không kiên nhẫn.
Ta ngẩn người một lát, mới nhận ra bản thân vừa thất thần lại nghịch ngợm dùng đũa chọc phá thức ăn. Bánh ngọt trong đĩa đã bị ta chọc nát bấy, trông thực sự không mấy nhã nhặn.
Sắc mặt của Trọng Dạ Lan không mấy dễ chịu, nhưng ta chỉ thấy hắn thật kỳ quái. Ta nào có chọc phá đồ ăn của hắn, chẳng lẽ là vì ta lãng phí lương thực nên hắn tức giận?
Trong lòng thầm oán trách, lại thêm buổi yến tiệc này thực sự nhàm chán, ta bèn xin phép đi vệ sinh. Trọng Dạ Lan chỉ làm như không nghe thấy, ta cũng chẳng buồn để ý, tự mình rời đi.
Hoàng cung thật rộng lớn, ta không dám đi quá xa, bèn tìm một chỗ cạnh giả sơn ngồi nghỉ, định đợi tiệc tàn rồi quay lại.
Ngồi chưa được bao lâu, bỗng một giọng nói vang lên:
“Vương phi của Trọng Dạ Lan sao lại một mình ở đây?”
Giọng nói ấy nghe không quen thuộc, ta nghiêng đầu nhìn, bất chợt ngẩn ra – hóa ra là Vũ Sóc Mạc.
“Đại hoàng tử sao lại ở đây?” Ta đứng dậy, phủi bụi trên áo, hành lễ một cách quy củ.
Vũ Sóc Mạc nhìn ta hành lễ, thoáng ngẩn người rồi mới đáp:
“Nghe danh Tấn Vương phi đã lâu, nhưng trông Vương phi không giống với lời đồn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-31.html.]
Lời đồn? Chắc hẳn là từ Mục Dao mà ra, hẳn là chẳng có gì tốt đẹp.
Ta chỉ cười cười không đáp, định tìm cớ rời đi. Gần gũi với kẻ sùng bái Mục Dao cuồng nhiệt này, tuyệt đối không có lợi.
Nhưng hắn lại không chịu buông tha:
“Lâu nay nghe đồn Tấn Vương và Vương phi tình cảm sâu đậm, khiến người khác phải ngưỡng mộ. Nhưng ta thấy hôm nay giữa hai người lại có phần lạnh nhạt, chẳng biết vì sao?”
Tên Vũ Sóc Mạc này rốt cuộc định làm gì? Sao lại quá đỗi thân thiết thế? Trong tiểu thuyết rõ ràng là Hoa Thiển chủ động tìm hắn liên thủ, sao giờ lại thành hắn chạy tới làm quen?
“Quan hệ phu thê đâu phải dễ dàng nói rõ. Những cặp đôi càng tỏ ra ân ái, chưa chắc đã thật sự hạnh phúc. Trái lại, những đôi tương kính như tân mới có thể bền lâu. Chờ đến khi đại hoàng tử thành thân, tự khắc sẽ hiểu những đạo lý này.” Ta nhẹ nhàng đáp, dùng thân phận nữ nhân đã có chồng để áp đảo hắn.
Vũ Sóc Mạc cũng cười, ánh mắt lộ vẻ sáng ngời:
“Nói đến chuyện thành thân, ta cũng có một ý trung nhân…”
Ý trung nhân của ngươi thì liên quan gì đến ta? Tại sao lại kể cho ta nghe?
“Chính là nha hoàn đứng sau Trọng Dạ Lan. Nàng ấy trông rất hợp mắt ta, chỉ sợ Trọng Dạ Lan không chịu nhường thôi.”
Vũ Sóc Mạc làm bộ tiếc nuối, nhưng ánh mắt luôn chăm chú nhìn ta dò xét.
Tên này có thể lộ liễu hơn được nữa không? Chỉ thiếu nước nói thẳng ra: “Ta để ý Mục Dao, ngươi giúp ta cũng là giúp chính ngươi và Trọng Dạ Lan.”
“Vậy ngài hỏi Trọng Dạ Lan đi, ta không thể quyết định thay ngài ấy.” Ta dứt khoát không đáp lời.
Sự ngạc nhiên trên mặt Vũ Sóc Mạc không kịp che giấu. Theo những gì hắn nghe ngóng, chẳng phải ta rất yêu Trọng Dạ Lan, lại còn hay ghen sao? Lẽ ra một đồng minh đưa tới tận cửa, ta phải nhận ngay chứ.
Nhưng ta thừa biết kết cục khi liên thủ với hắn. Hắn phản bội vào phút cuối cùng để xây dựng hình tượng chính nghĩa, còn Hoa Thiển lại tự chuốc lấy hậu quả, bị Trọng Dạ Lan chán ghét đến cực điểm.
“Vương phi thật sự không hiểu ý ta sao? Ý ta là chúng ta có thể hợp tác, mỗi người đạt được mục đích riêng, nàng giúp ta…”
“Khụ khụ khụ…”
Ta ho khan cắt lời hắn, nhìn vẻ mặt cau có của hắn, ta cố tình làm ra vẻ yếu ớt:
“Đại hoàng tử thứ lỗi, từ khi bị thích khách b.ắ.n trúng mũi tên tại lễ tế tổ, thân thể ta yếu đi rất nhiều, gặp lạnh liền không ngừng ho. E rằng ta phải cáo lui.”
Sắc mặt Vũ Sóc Mạc lập tức trở nên lúng túng, hắn nghĩ ta không biết ai b.ắ.n tên, nhưng ta cố ý nói ra để xem hắn còn mặt mũi nào tiếp tục nói chuyện.
Hồng Trần Vô Định
Tuy nhiên, ta đã đánh giá thấp độ mặt dày của hắn. Vừa quay người đi, hắn đã bước tới chắn trước mặt ta, đưa tay chặn đường:
“Vương phi, xin hãy dừng bước…”
“Cả triều đang mở tiệc tiếp đón đại hoàng tử, ngài lại bỏ mọi người để ra đây một mình sao?”
Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau giả sơn vang lên.