Tẩy Phấn Son - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:48:01
Lượt xem: 551
Trọng Dạ Lan đặt mạnh chén trà xuống bàn, gương mặt như phủ một tảng băng:
“Người của Tấn Vương phủ không phải là ai muốn cũng có thể đòi được.”
Vũ Sóc Mạc không hề sợ hãi, khóe môi nhếch lên đầy trào phúng, nói:
“Chỉ là một nha hoàn, Tấn Vương có cần keo kiệt vậy không?”
Trọng Dạ Lan ngẩng cao đầu, ánh mắt quét qua bàn tiệc, cuối cùng dừng lại ở Vũ Sóc Mạc, nhấn mạnh từng chữ:
“Ai nói nàng là nha hoàn? Nàng là… nữ nhân của bổn vương.”
Nghe câu này, ta không nhịn được mà run rẩy, khó khăn lắm mới kiềm chế được cảm giác muốn gãi bàn, thật là vừa sến súa vừa lúng túng!
Đọc trong tiểu thuyết không thấy gì, nhưng nghe tận tai, ta chỉ muốn lao lên tát người nói hai cái, có thể nói chuyện đàng hoàng không?
Tuy nhiên, nhìn ánh mắt đầy cảm động của Mục Dao, ta đành hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại. Dù gì, người trong cuộc tình nguyện chịu đựng, kẻ đứng ngoài như ta đành nhẫn nhịn nổi da gà.
“Ngươi nói nàng là nữ nhân của ngươi? Hừ…” Vũ Sóc Mạc lạnh lùng đáp trả, ánh mắt như muốn đấu lại ánh nhìn của Trọng Dạ Lan, “Vậy người ngồi bên cạnh ngươi là ai?”
Lúc này ta mới nhận ra Vũ Sóc Mạc đang ám chỉ ta. Hắn khiêu khích cũng quá rõ ràng rồi!
Ngay khi ta còn đang phân vân có nên mượn cớ nhảy ra diễn vai kẻ ghen tuông không dung nạp được Mục Dao, rồi lấy cớ đòi hòa ly, một người khác đã đứng dậy trước ta, là… Hoa tể tướng!
“Tấn Vương có ý gì? Lão thần không hiểu.” Hoa tể tướng bày ra dáng vẻ như muốn đứng ra bênh vực ta, nhưng ta biết rõ, ông chỉ đang lo lắng vị trí của mình bị lung lay mà thôi.
Trọng Dạ Lan liếc nhìn ta một cái, sau đó quay sang Hoa tể tướng, ánh mắt trầm ngâm:
“Hoa tể tướng không cần quá kích động, nam tử tam thê tứ thiếp thì có gì không được? A Thiển là Vương phi, từ trước đến nay luôn độ lượng, tể tướng sao phải nói nhiều?”
Lời nói mang theo ý cảnh cáo, Hoa tể tướng hẳn đã hiểu, liền hậm hực ngồi xuống, còn trừng mắt nhìn ta như thể trách ta không ra gì.
Cái ông lão thích gây sự này, đừng quên những chuyện mà Hoa Thiển từng làm.
Vũ Sóc Mạc thấy thế cũng không tiếp tục dây dưa, nâng chén rượu lên tạ lỗi. Trọng Dạ Lan uống cạn một hơi.
Sau đó, ta liền thấy ánh mắt của Vũ Sóc Mạc nhìn ta như thể “đồng bệnh tương liên,” hẳn là lại đang muốn kéo ta hợp tác. Ta chỉ làm như không thấy.
Khi yến tiệc kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, những ánh mắt lướt qua ta mang theo muôn vàn cảm xúc khác nhau: có người thương hại, có người hả hê.
Ta suy nghĩ một chút, liền làm ra vẻ mặt đau lòng bi thương. Nếu không thể vội vàng đề xuất hòa ly, thì ta sẽ diễn vai một thê tử bị tổn thương nặng nề. Để sau này, khi ta đề xuất, mọi người nhìn vào cũng không cho rằng đó là lỗi của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-35.html.]
Trọng Dạ Lan thấy ta đang diễn, nhíu mày một chút, nhưng rồi lại xoay người rời đi. Mục Dao cũng theo sau hắn, chắc lại tìm chỗ nào đó để giãi bày tâm sự.
Khi không còn ai bên cạnh, ta thản nhiên bước lên xe ngựa, không còn người đi cùng, chiếc xe cũng thấy rộng rãi hơn nhiều.
Những ngày tiếp theo, từ sau lời phát biểu gây chấn động của Trọng Dạ Lan tại tiệc tẩy trần, Vũ Sóc Mạc liên tục gửi thiệp mời ta, rõ ràng muốn bàn bạc về việc “giành người.” Nhưng ta chỉ từ chối, không đáp lại, thậm chí không rời khỏi viện. Ngày ngày chỉ nằm phơi nắng, trò chuyện cùng các nha hoàn, coi như né tránh hắn một tháng.
“Vương phi, hôm qua ở luyện võ trường, Hoa thị vệ quả thật xuất sắc. Những lão binh đều bị hắn đánh bại.” Thúy Trúc hào hứng kể, dáng vẻ tự hào như đang nói về người yêu của mình.
Ta phối hợp hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Thật sao? Hắn mới vào Tấn Vương phủ chưa đến nửa năm mà?”
“Vương phi không biết đấy thôi, ngay cả Vương gia cũng khen ngợi hắn. Nói rằng chỉ học được vài chiêu từ Nam Phong thị vệ mà đã có thể đấu ngang tay với Nam Phong. Lần đầu tiên thấy hắn, ta đã nghĩ hắn nhất định không phải người thường.” Thúy Trúc trả lời, ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ, đúng kiểu một fan cuồng thực thụ.
Thiên Chi ở bên cạnh hừ lạnh: “Nam Phong nhường hắn thôi. Một nha hoàn chưa xuất giá lại dám nói những lời như vậy, không thấy xấu hổ à?”
Nam Phong là thị vệ bên cạnh Trọng Dạ Lan, chắc chắn võ công không tầm thường. Còn Hoa Nhung Chu lại khiến ta bất ngờ. Tính cách cũng không tệ, có lẽ ta nên cân nhắc trọng dụng hắn. Ở thời đại này, nữ tử ra ngoài luôn cần một người giỏi võ lại trung thành đi theo mới an toàn.
Đang nghĩ vậy thì ta bắt gặp bóng dáng Hoa Nhung Chu đi ngang qua cổng viện, liền gọi lớn: “Hoa Nhung Chu, lại đây.”
Thúy Trúc lập tức im lặng, mặt đỏ bừng. Hoa Nhung Chu vừa từ luyện võ trường về, người mặc đồ ngắn, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Ta trêu chọc: “Gặp chuyện tốt gì sao? Nhìn ngươi có vẻ vui lắm.”
Hắn hành lễ rồi đáp: “Vương phi cuối cùng cũng nhớ tên thuộc hạ.”
Ta ngẩn người, nhưng thấy Thúy Trúc bĩu môi không vui, liền chuyển chủ đề: “Nghe nói ngươi và Nam Phong thị vệ đấu ngang tay?”
Hoa Nhung Chu cúi đầu, khiêm tốn nói: “Nam Phong thị vệ không dùng hết sức, nếu không thuộc hạ không đỡ nổi mười chiêu.”
Hồng Trần Vô Định
Không tồi, biết tiến biết lui, không vì nhất thời được khen mà tự mãn. Ta gật đầu, quay sang Thúy Trúc với vẻ trêu chọc: “Mắt nhìn của Thúy Trúc quả nhiên không tệ.”
“Vương phi…” Thúy Trúc dậm chân, đỏ bừng mặt rồi chạy vào trong.
Nhìn bóng dáng nàng bỏ chạy, ta không nhịn được bật cười, nhưng quay đầu lại, ta bắt gặp ánh mắt của Hoa Nhung Chu. Đôi mắt nâu của hắn như phủ một lớp sương mờ, tách biệt với tiếng cười xung quanh, khiến nụ cười của ta bất giác khựng lại, tim đập lỡ một nhịp.
26
“Vương phi, trong cung truyền lời tới, nói rằng Thái hậu nương nương đã lâu không gặp người, muốn triệu người nhập cung.” Một tiểu tư trong phủ đến bẩm báo.
Ta không khỏi thở dài. Đã hơn hai mươi ngày ta trốn tránh trong Tấn Vương phủ, đếm từng ngày mong qua được thời gian Vũ Sóc Mạc còn ở kinh thành, thế mà lại phải xuất phủ. Thái hậu là cây đại thụ, đại thụ này ta không dám mạo phạm.
Sau khi chuẩn bị một lúc, ta liền lên xe ngựa khởi hành.