Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:49:28
Lượt xem: 539

Đồng tử Vũ Sóc Mạc co lại, hắn nghi hoặc: “Ngươi biết gì?”

 

Hắn và Mục Dao luôn lén lút qua lại, nên tưởng không ai biết chuyện giữa họ.

 

“Không phải hoàng tử đã công khai xin Hoàng thượng ban nàng ấy trong yến tiệc sao? Nếu thật sự yêu nàng ấy, ngài nên hỏi rõ lòng nàng. Một người nỗ lực bao nhiêu cũng chỉ vô ích nếu người kia không có tình ý.” Ta đáp nửa thật nửa giả.

 

Thấy hắn sững người, ta nói thêm: “Đại hoàng tử hãy suy nghĩ kỹ lời ta. Nếu tháng sau ngài vẫn ở kinh thành, hoan nghênh ngài tới tham dự hôn lễ của Tấn Vương phủ. Giờ xin cáo từ trước.”

 

Dứt lời, ta kéo rèm xe khỏi tay hắn, thấp giọng nói với Hoa Nhung Chu: “Đi thôi.”

 

Hoa Nhung Chu gật đầu, giơ roi lên, xe ngựa tiếp tục lăn bánh. Vũ Sóc Mạc không lên tiếng ngăn cản nữa.

 

Ta chỉ hy vọng hắn sớm nhận ra. Trong tình yêu, sự cố gắng từ một phía chẳng mang lại kết quả gì. Làm nam phụ thì hãy sớm tỉnh ngộ, sớm thoát khỏi bể khổ.

 

Hôm sau, người trong cung quả nhiên đến tuyên chỉ.

 

Vừa xong, Trọng Dạ Lan quay lại nhìn ta, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

 

Hôm qua ta vào cung, hôm nay liền có thánh chỉ, rõ ràng không cần đoán cũng biết liên quan đến ta. Nhưng ta vốn không định giấu hắn.

 

“Ngươi làm vậy là có ý gì?” Hắn lạnh lùng hỏi, mắt đầy hoài nghi.

 

Ta không hề sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Thuận theo ý nguyện của Vương gia thôi. Vương gia còn không hài lòng sao?”

 

Ta cảm thấy lúc này mình cười chắc hẳn giống một kẻ phản diện, bởi ánh mắt Trọng Dạ Lan phút chốc bùng lên lửa giận.

 

“Ngươi có biết mình đang làm gì không?” Hắn siết chặt cổ tay ta, kéo mạnh đến gần, gằn từng chữ.

 

“Vương gia thấy rằng làm trắc phi là thiệt thòi cho Mục Dao?” Ta giả bộ rộng lượng, lễ nghĩa, đáp: “Vậy chẳng bằng... ta nhường lại vị trí Vương phi này cho nàng ấy?”

 

27

 

Trọng Dạ Lan cuối cùng cũng hất tay ta ra, lực quá mạnh khiến ta suýt ngã, may mà Thiên Chi đỡ kịp.

 

Hồng Trần Vô Định

Hắn quay người bỏ đi, không thèm nhìn ta thêm một cái.

 

Giờ mọi sự đã rõ ràng, hắn cũng không thấy cần thiết phải từ bỏ ta, vậy thì ta chẳng cần phải giữ hình tượng đoan trang hiền thục nữa. Cứ chờ xem, hắn chịu đựng được ta đến khi nào.

 

Hắn vừa rời đi, Mục Dao tay cầm thánh chỉ, nhìn ta lạnh lùng hỏi:

 

"Đây thật sự là ý của ngươi?"

 

"Không phải ta thì còn ai vào đây nữa?" Ta nhún vai đáp.

 

Mục Dao im lặng một lúc, ánh mắt vẫn đầy vẻ lạnh lùng:

 

"Ngươi nghĩ rằng phong ta làm trắc phi là để dễ dàng áp chế ta hơn sao?"

 

"Mục Dao, ngươi thông minh như vậy, sao bây giờ lại hồ đồ rồi?" Ta cười đáp. "Ngươi nghĩ xem, nha hoàn và trắc phi, thân phận nào dễ bị bắt nạt hơn?"

 

Mục Dao nhíu mày, nàng rõ ràng hiểu rằng làm trắc phi sẽ có địa vị hơn nhiều so với nha hoàn, nhưng nàng vẫn không muốn tin rằng ta thật lòng vì muốn tốt cho nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-37.html.]

"Ta biết ngươi không tin, nhưng ta thực sự không có ý tranh giành với ngươi. Nếu không, sao ta lại nhường ngươi? Ngươi có thể giữ lòng đề phòng ta, ta không bận tâm. Dù sao, ngày dài mới biết lòng người."

 

Nói xong, ta cũng chẳng phí lời thêm, quay người trở về viện. Hiện giờ, càng ít tiếp xúc với Mục Dao càng tốt. Nàng có hào quang nữ chính che chở, đến gần nàng chắc chắn chẳng mang lại điều gì tốt lành cho ta.

 

Sau đó, ta bắt đầu chuẩn bị cho yến tiệc mừng hôn lễ của trắc phi vào tháng tới.

 

Ta quyết định tổ chức thật lớn, thật long trọng, không chỉ để khẳng định vị trí của mình mà còn củng cố hình ảnh một Vương phi rộng lượng, thấu tình đạt lý.

 

Mấy ngày bận rộn chuẩn bị, khi vừa hoàn tất danh sách khách mời, Hoa Thâm đã đến tìm ta.

 

Hiện tại, Trọng Dạ Lan không hạ lệnh ngăn cản người nhà họ Hoa đến phủ, nên Hoa Thâm thoải mái tự do ra vào.

 

"Muội muội, muội đang chuẩn bị cho hôn lễ của trắc phi tháng tới sao? Trên đường đến đây, ta còn thấy nha hoàn đó, nói vài câu mới nhận ra nàng ta chính là người trước đây ta từng thấy rời khỏi thư phòng của Trọng Dạ Lan. Ta đã bảo muội rồi, nhưng muội không nghe, giờ thì nàng ta cũng đã lên làm trắc phi rồi."

 

Nhìn vẻ mặt chọc ngoáy của Hoa Thâm, ta nhíu mày, không buồn đáp lại mà hỏi thẳng:

 

"Ca ca lại gây chuyện gì nữa?"

 

Hoa Thâm cười gượng, đáp:

 

"Không có gì, không có gì. Ta chỉ nhớ muội nên đến thăm thôi."

 

Ta không tin, đặt chén trà xuống bàn, nhìn thẳng vào hắn:

 

"Nếu chỉ có thế, sao huynh phải trốn đến đây? Nói thật đi, huynh lại làm gì khiến phụ thân tức giận?"

 

Hoa Thâm rụt cổ, gượng cười lấy lòng:

 

"Muội muội đúng là thông minh, chuyện gì cũng không giấu được muội."

 

Thấy ta không nói gì, hắn cúi đầu, rụt rè nói:

 

"Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là mấy hôm trước, có một người bạn của ta thích một nha hoàn trong viện ta, ta bèn tặng nàng ấy cho hắn. Không ngờ nha đầu đó cứng đầu, lại tự sát ngay trước cổng phủ. Ta đã định giấu nhẹm đi, nhưng không biết đứa nha hoàn nào bép xép, khiến ta mấy hôm nay không dám về phủ."

 

Nghe xong, ta như vừa nuốt phải một ngọn lửa, thiêu đốt ruột gan. Hắn dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ bảo vệ hắn trong chuyện này? Vì ta đã đối tốt với hắn hơn trước ư?

 

"Ra ngoài!" Ta cố kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nói.

 

"Muội muội..." Hoa Thâm cố hạ giọng cầu xin.

 

Ta cuối cùng không nhịn được, cơn giận bùng phát:

 

"Hoa Thâm, ta từng nghĩ rằng hậu viện của huynh đầy nữ nhân cũng chỉ vì huynh và họ hai bên tình nguyện. Vì vậy, ta không can thiệp. Nhưng giờ xem ra, ta sai rồi."

 

Thấy khuôn mặt đầy vẻ không hiểu của Hoa Thâm, ta như núi lửa phun trào:

 

"Hoa Nhung Chu, hộ tống Hoa Thâm về Hoa phủ ngay!"

 

Vừa nói xong, ta lại thấy không ổn. Hoa Nhung Chu chỉ là một thị vệ trong phủ, nếu đi đến Hoa phủ có thể sẽ bị bắt nạt. Ta liền đổi ý:

 

"Thôi, ngươi đến mời Nam Phong qua đây."

 

Hoa Nhung Chu mím môi, cúi người rời đi.

Loading...