Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:58:32
Lượt xem: 502

Từ bây giờ, ta sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa nữa.

 

Trở về Tấn Vương phủ, ta lập tức kiểm kê và gom toàn bộ số bạc lưu động từ mười mấy cửa tiệm của mình, sau đó chỉ còn việc chờ đợi.

 

Không đến hai ngày, Hoa tể tướng đã phái người đưa một lá thư đến. Dù ông cố chấp, không nghe lý lẽ, nhưng vì liên quan đến đứa nhi tử duy nhất, nên dù giận ta, ông vẫn hành động nhanh chóng.

 

Mở thư ra, bên trong là một danh sách khoảng hơn hai mươi người.

 

Ta lấy ra một chiếc hộp, bỏ danh sách và ngân phiếu vào đó, suy nghĩ một lát rồi gọi Hoa Nhung Chu vào.

 

“Ta có việc này khá phiền phức. Bên cạnh ta không có nhiều người tin cậy. Ngươi có sẵn lòng làm giúp ta không?” Ta đặt tay lên hộp, nhẹ nhàng gõ.

 

Ánh mắt Hoa Nhung Chu sáng lên, hắn quỳ một gối, lưng thẳng tắp, nói lớn:

 

“Thuộc hạ nguyện c.h.ế.t không từ!”

 

Nhìn hắn thường ngày ít nói, nhưng lại thông minh hiểu ý. Hẳn đã biết ta bắt đầu trọng dụng hắn.

 

“Không nghiêm trọng vậy đâu.” Ta đưa tay nâng hắn dậy, sau đó giao chiếc hộp cho hắn.

 

“Trong này có một danh sách và đủ ngân phiếu. Trong vòng ba ngày, ta cần hợp đồng bán thân của những người này.”

 

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Hoa Nhung Chu không hỏi một lời, lập tức nhận nhiệm vụ, ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm vừa rời vỏ.

 

“À, còn vết thương trên mặt ngươi, nhớ tìm đại phu lấy thuốc tốt. Đừng cứ quấn băng vải mãi, khuôn mặt đẹp như vậy sau này đừng để lại sẹo.” Ta nói thêm, muốn xua tan bầu không khí nghiêm trọng.

 

Hoa Nhung Chu cúi đầu, không dám nhìn ta, lại trở về dáng vẻ thật thà, đôi tai đỏ ửng lên.

 

Chiều hôm sau, hắn mang hộp trở về.

 

Mở ra xem, trong hộp vẫn còn một nửa ngân phiếu và một chồng giấy dày.

 

Ta khựng lại, nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng. Đứa trẻ này thật xuất sắc, hoàn thành nhiệm vụ chỉ mất một nửa thời gian và chi phí. Một nhân tài như vậy, ta trước đây lại để lãng phí, bắt hắn canh viện suốt ngày.

 

“Làm tốt lắm.” Ta không tiếc lời khen ngợi.

 

Hoa Nhung Chu mím môi, nhưng đôi mắt lại lộ rõ niềm vui.

 

Giờ thì đến lượt ta phản công.

 

Vào trong phòng, ta cầm bút, bắt đầu viết.

 

Thiên Chi lặng lẽ đứng bên thắp đèn, nhìn ta viết, bèn hỏi:

 

“Vương phi chẳng phải vẫn dùng tay trái viết sao?”

 

Tay ta khựng lại, tiếp tục viết, đáp:

 

“Tay trái ta đã tổn thương kinh mạch, không thể cầm bút nữa rồi.”

 

Ta phải cảm ơn Trọng Dạ Lan. Nếu không nhờ hắn, ta chẳng thể viết ra kiểu chữ đẹp đẽ trước đây của Hoa Thiển.

 

Thiên Chi lập tức đỏ mắt, tức giận nói:

 

“Bàn tay của nữ nhân đáng quý biết bao, dù tức giận thế nào, Vương gia cũng không nên đối xử với Vương phi như vậy. Vương phi trước đây cầm kỳ thư họa đều tuyệt vời, giờ bị hắn hủy hoại đến không còn gì cả.”

 

Dù không có Trọng Dạ Lan, cầm kỳ thư họa của tiểu thư các ngươi cũng chẳng còn gì hết, vì gặp phải ta – một người hiện đại mà thôi.

 

Nghĩ vậy, nhưng ta dừng bút, nói:

 

“Vậy hãy mang cái này đến cho Trọng Dạ Lan.”

 

Thiên Chi nhìn tờ giấy, sắc mặt tái nhợt:

 

“Vương phi, đây là…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-49.html.]

“Thư hòa ly.”

 

34

 

Ngoài viện của Mục Dao, không ngoài dự đoán, ta bị chặn lại. Nhưng ta không tranh cãi, lén lút đi vòng ra tường bên. Quay đầu nhìn Hoa Nhung Chu đang theo sau, ta hỏi:

 

“Ngươi biết khinh công không?”

 

“Ư… biết.” Hoa Nhung Chu tuy mặt đầy nghi hoặc nhưng vẫn đáp.

 

“Đưa ta bay qua đó.” Ta nhướng mày nói.

 

“Hả?” Lần này hắn không giấu nổi vẻ kinh ngạc, ánh mắt đầy sửng sốt.

 

“Hả cái gì mà hả, mau!”

 

Không đợi hắn phản ứng, ta nhảy lên lưng hắn. Dưới sự thúc giục của ta, hắn cứng ngắc lùi vài bước rồi nhảy qua bức tường.

 

Vừa chạm đất, ta lập tức xông thẳng đến gian chính.

 

Mấy nha hoàn đứng ở cửa còn chưa kịp phản ứng đã bị Hoa Nhung Chu khống chế. Tên này đúng là nghe lời, chẳng có chút lòng thương hương tiếc ngọc nào. Có một hộ vệ bên người thật đáng tin.

 

Mục Dao nhíu mày, nhìn ta xông vào, sắc mặt lạnh đi:

 

“Ngươi muốn làm gì?”

 

“Tìm ngươi nói chuyện. Không vào được, ta đành tự nghĩ cách.” Ta thản nhiên bước đến trước mặt nàng.

 

“Ta với ngươi có gì để nói?” Sắc mặt Mục Dao vẫn khó coi, nhưng nàng phất tay, ra hiệu cho các nha hoàn không được vào.

 

Ta lấy từ trong n.g.ự.c ra một xấp giấy, đặt trước mặt nàng:

 

“Xem xong rồi hẵng nói.”

 

Mục Dao đưa tay mở ra xem, ánh mắt lập tức sắc bén hơn, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch:

 

“Ngươi có ý gì? Định uy h.i.ế.p ta sao?”

 

“Không, là muốn làm giao dịch.” Ta đáp.

 

Mục Dao ném xấp giấy xuống bàn, cười lạnh:

 

“Giao dịch? Lấy khế ước bán thân của đám gia nhân cũ nhà họ Mục làm giao dịch?”

 

Xấp giấy đó chính là khế ước bán thân của các gia nhân nhà họ Mục trước khi bị lưu đày. Ta đã khiến Hoa tể tướng dùng quyền lực tra ra tung tích từng người, sau đó bảo Hoa Nhung Chu mua lại toàn bộ.

 

Ở một thế giới coi nô lệ là thứ không đáng giá, đặc biệt là những tội nô bị chủ cũ liên lụy, ta đã tận dụng được kẽ hở này.

 

“Ngươi tha cho Hoa Thâm, ta sẽ trả lại toàn bộ khế ước bán thân của gia nhân nhà họ Mục.” Ta vẫn chậm rãi nói, không nhanh không chậm.

 

“Nếu ta không muốn tha cho Hoa Thâm thì sao?” Ánh mắt Mục Dao gắt gao nhìn ta.

 

“Ta không đến để uy h.i.ế.p ngươi.” Ta không trả lời câu hỏi của nàng, tiếp tục: “Vậy nên ta sẽ không lấy mạng gia nhân nhà ngươi ra làm điều kiện.”

 

“Không uy hiếp? Vậy ngươi làm thế để làm gì?” Mục Dao dùng ngón tay gõ nhẹ lên khế ước bán thân.

 

“Cảnh cáo.” Ta đáp.

 

Mục Dao hơi nhíu mày, có vẻ không hiểu ý.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta nhìn nàng, chậm rãi nói:

 

“Việc ta có thể dễ dàng lấy được khế ước bán thân của gia nhân nhà ngươi chứng minh rằng ta còn có thể làm được nhiều hơn thế. Những lỗi lầm mà Hoa Thâm từng phạm, hắn phải trả giá thì ta không phản đối. Nhưng những việc hắn không làm, ta sẽ không để ngươi gán tội cho hắn.”

 

Ánh mắt Mục Dao thoáng hiện vẻ mờ mịt. Ta vẫn giữ bình tĩnh, nói tiếp:

 

“Mọi chuyện đúng sai đều tùy từng người. Dù Hoa phủ tội nghiệt ngập trời, cũng không nên vì những chuyện không phải lỗi của mình mà phải chịu trách nhiệm. Nếu ngươi muốn trả thù, hãy đường đường chính chính mà làm. Ta sẽ không can thiệp vào việc ngươi lật đổ Hoa phủ, nhưng cũng sẽ không làm ngơ trước những tội danh mà ngươi đã cố ý gán ghép.”

Loading...