Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:06:44
Lượt xem: 391

Ánh mắt hắn nóng bỏng, kiên định:

 

"Vẫn luôn là nàng."

 

Nghe thấy câu nói ấy, ta vô thức rút mạnh tay mình về, lần này Trọng Khê Ngọ không cố níu giữ, để ta dễ dàng thoát ra. Đối diện với ánh mắt kiên định của hắn, ta chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại. Miệng mấp máy vài lần, phải điều chỉnh lại cảm xúc mới cất lời:

 

"Vậy... Mục Dao thì sao?"

 

Trọng Khê Ngọ khẽ nhíu mày, đáp:

 

"Tại sao nàng luôn kéo Mục Dao vào giữa ta và nàng?"

 

Ta cúi đầu, nhìn ánh sáng lập lòe dưới đất, chậm rãi nói:

 

"Là chính ngài nói, ánh mắt ngài nhìn nàng ấy và nhìn ta không giống nhau."

 

"Đương nhiên không giống." Giọng hắn trầm thấp vang lên, từng chữ từng chữ rõ ràng:

 

"Người khiến ánh mắt ta thay đổi vì yêu thích, từ đầu đến cuối chỉ có nàng. Người đã thành thân mà ta vẫn nhớ mãi, cũng là nàng. Người ta muốn đo ni đóng giày làm y phục cho, vẫn là nàng. Từ đầu đến cuối, đều chỉ có nàng."

 

Tay ta run lên, suýt chút nữa làm rơi cuộn thánh chỉ. Tiếng tim đập dồn dập, như vọng vào màng nhĩ, toàn là âm thanh "thình thịch" nặng nề.

 

"Ta... ta là..."

 

Ba chữ "Tấn Vương Phi" chưa kịp thốt ra, ánh mắt ta đã dừng trên cuộn thánh chỉ trong tay, lập tức câm nín.

 

Trọng Khê Ngọ như nhìn thấu tâm tư ta, nhẹ giọng nói:

 

"Ta sợ trước đây nàng sẽ vì thân phận mà cảm thấy gánh nặng, nên đến giờ mới nói ra. Nhưng thông minh như nàng, sao lại không nhận ra tâm ý của ta? Nàng đã từ chối ta trong đại điện, còn lấy Mục Dao làm cớ."

 

"Nếu hoàng thượng đã hiểu ý của ta khi ấy, hôm nay cớ gì còn đến đây..." Cảm giác như sắp bóp nát cuộn thánh chỉ trong tay, ta biết thánh chỉ là vật thánh ban, làm hỏng sẽ chịu trọng phạt.

 

"Vì ta không buông bỏ được." Trọng Khê Ngọ phớt lờ sự kháng cự của ta, nhẹ nhàng đáp,

 

"Vậy nên ta muốn đến hỏi lại một lần, hỏi chính miệng nàng rằng, nàng có bằng lòng không?"

 

Ngực ta nhói đau, khẽ đáp:

 

"Hoàng thượng đùa cợt sao? Giữa ngài và ta, dù đến giờ, cũng không thể hợp nhau."

 

Ta phải làm gì đây? Vào cung làm phi tần của hắn sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-59.html.]

 

"Có lẽ thời điểm và địa điểm này không thích hợp để nói những lời này. Nhưng ta không thể kiềm chế được nữa. Ta chỉ hỏi nàng, nàng có bằng lòng không? Nếu trong lòng nàng có ta, mọi việc còn lại cứ giao cho ta. Ta sẽ khiến nàng đứng cạnh ta, đường đường chính chính."

 

Trọng Khê Ngọ mở lời, ánh mắt dịu dàng và chân thành. Hoàn toàn khác xa ánh nhìn thăm dò và cảnh giác mà ta từng thấy lần đầu gặp hắn.

 

Hắn giơ cao chiếc đèn lồng trong tay phải, đưa tay trái về phía ta, bàn tay trắng trẻo với những khớp xương rõ ràng, dưới ánh trăng chiếu rọi sáng ngời:

 

"A Thiển, tất cả cứ để ta, chỉ cần nàng bằng lòng, ta ở đây chờ nàng."

 

Những lời của hắn, cả tình cảm trong đó, ta đều hiểu rõ. Nhưng ta có thể nắm lấy bàn tay này sao?

 

Nếu ta là một cô nương mười mấy tuổi, hoặc là một người thực sự sinh ra ở thời cổ đại, có lẽ ta sẽ không chút do dự mà nắm lấy. Nhưng ta không phải.

 

Hiện giờ, ta không còn ở độ tuổi làm việc chỉ dựa vào cảm xúc. Giữa ta và Trọng Khê Ngọ có quá nhiều thứ ngăn cách. Đừng nói đến tam cung lục viện đi ngược lại quan điểm sống của ta, mà chỉ riêng thân phận hiện tại, cũng đã là muôn trùng khó khăn.

 

Ta từng là thê tử của Trọng Dạ Lan. Giờ đây, ta có thể lấy tư cách gì để tiến cung?

 

Trọng Khê Ngọ yêu thích ta, nhưng ta không chắc liệu tình cảm ấy có thể tồn tại bao lâu trong cuộc sống hậu cung đầy rẫy tranh giành. Ngay cả chế độ hôn nhân hiện đại một vợ một chồng, vẫn có rất nhiều vụ ly hôn. Huống chi là ở nơi tam cung lục viện đầy mỹ nhân.

 

Nhìn ánh mắt như hồ sâu yên tĩnh của hắn, tay ta siết chặt đến mức lòng bàn tay gần như bị móng tay cào rách.

 

Tình cảm, nếu bị thời gian bào mòn cạn kiệt, ta sẽ ra sao?

 

Tâm tư của ta, nguyện vọng của ta, trước những khó khăn này, đều trở nên không quan trọng nữa. Ta muốn bước về phía hắn, muốn nắm lấy tay hắn. Nhưng mỗi bước chân đều quá đỗi khó khăn.

 

Đúng lúc ấy, từ sườn đồi vọng lên một tràng bước chân gấp gáp. Ta quay đầu, thấy Thúy Trúc nước mắt lưng tròng chạy đến, quỳ sụp xuống. Tim ta đập mạnh, nghe nàng nói:

 

"Tiểu thư... tiểu thư, xin hãy đến xem thị vệ Hoa Dung, chàng... chàng... m.á.u ra rất nhiều..."

 

Lời nàng nói loạn cào cào, ta cố gắng trấn định tâm trí, đỡ nàng dậy, hỏi:

 

"Nói rõ ràng, Hoa Nhung Chu bị làm sao?"

 

Nhưng Thúy Trúc lắp bắp mãi không nói rõ được. Ta càng thêm bực bội, lập tức sải bước đi.

 

Đi được vài bước, ta quay đầu lại, thấy Trọng Khê Ngọ vẫn đứng yên tại chỗ, cầm đèn lồng, bàn tay đưa ra đã rụt về, ánh mắt nhìn ta không hề thay đổi.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta hít sâu một hơi, mới mở lời:

 

"Hôm nay tạ ơn hoàng thượng đích thân đưa thánh chỉ. Còn những lời khác, ta coi như chưa nghe thấy, cũng không cần nhắc lại nữa."

 

Nói xong, ta hành lễ, không dám quay đầu nhìn lại, vội vàng rời đi.

Loading...