Tẩy Phấn Son - Chương 61
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:19:36
Lượt xem: 418
Ta bước nhanh tới, nói:
"Ngươi đang làm gì đó? Mau quay lại nghỉ ngơi."
Ta cố gắng đỡ hắn dậy, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Giọng nói run rẩy của hắn vang lên:
"Thuộc hạ... mạo phạm tiểu thư, xin tiểu thư trách phạt."
Ta thở dài trong lòng, đứa trẻ này sao lại thật thà đến vậy?
"Vậy ta lệnh cho ngươi đứng lên."
Thấy hắn không nhúc nhích, ta dứt khoát ra lệnh.
Hoa Nhung Chu ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn ta. Cuối cùng, hắn do dự một chút, rồi đứng dậy.
"Theo ta vào phòng."
Hắn lặng lẽ theo ta vào trong. Ta bảo tất cả nha hoàn rời đi, rồi quay sang hỏi:
"Ngày đó ở thung lũng, ngươi tìm thấy ta nhanh như vậy, có phải ngươi đã nhảy theo ta không?"
"Phải."
"Vậy vết thương nơi eo là do cành cây rạch trúng khi rơi xuống sao?"
"Không phải."
Ta nhìn hắn, không giấu nổi vẻ nghi hoặc. Hoa Nhung Chu đối diện ánh mắt ta, đáp:
"Thuộc hạ lúc lên bờ, phát hiện một bóng người áo đen. Tưởng là thích khách đuổi theo, thuộc hạ liền ra tay, trong lúc giao đấu bị thương."
Thích khách?
Một suy nghĩ thoáng qua, ta vội hỏi:
"Ngươi có thấy mặt hắn không?"
42
“Không thấy rõ, hắn đeo mặt nạ.”
Nghe Hoa Nhung Chu đáp, ta cũng không quá thất vọng, dẫu sao đây cũng xem như một manh mối.
Hồng Trần Vô Định
“Vậy sau đó thì sao?”
“Tên áo đen ấy hình như không muốn dây dưa với thuộc hạ. Qua vài chiêu, nhân lúc làm thuộc hạ bị thương ở hông, hắn liền vội vã bỏ đi. Thuộc hạ cũng làm hắn bị thương ở cánh tay, nhưng lo lắng cho sự an nguy của tiểu thư, nên không đuổi theo.”
“Hắn bị thương ở cánh tay?” Ta gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, suy nghĩ kỹ càng.
Nhìn thấy Hoa Nhung Chu vẫn đứng bên, ta thu lại dòng suy nghĩ, nói:
“Rơi xuống vực, bị thương, tại sao những chuyện này ngươi không nói với ta?”
“Vì tiểu thư không hỏi.” Hắn nhìn ta, ánh mắt trong trẻo, không chút oán trách.
Lòng ta như nghẹn lại. Đúng vậy, những ngày qua ta tự giam mình trong đau khổ, không hỏi bất kỳ điều gì, trách sao hắn không chủ động nói. Có lẽ hắn sợ rằng nếu tự kể ra sẽ giống như khoe công, nên mới giữ im lặng, chịu đựng tất cả một mình.
“Sau này có chuyện gì cũng phải nói với ta, nhớ chưa?” Ta dặn dò.
Hoa Nhung Chu gật đầu thật mạnh.
Thấy giọng mình có phần nghiêm khắc, ta dịu lại, bổ sung:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-61.html.]
“Ta luôn bận rộn nhiều việc, không thể quan tâm hết mọi chuyện. Ta biết ngươi không hay nói, nhưng ngươi làm vì ta, thì càng phải học cách chủ động kể lại. Nếu không ai biết, làm sao ta hiểu được? Ta chưa bao giờ xem ngươi là hạ nhân, nên đừng ngại mở lòng, ta cũng sẽ không nghĩ ngươi là đang đòi công lao.”
“Thuộc hạ đã rõ.” Hắn đáp, ánh mắt sâu lắng.
“Và ngươi cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân. Bị thương thì phải nghỉ ngơi, không được cố chấp chịu một chưởng của Tấn Vương. Trước khi bảo vệ ta, ngươi phải tự bảo vệ chính mình. Ta cũng không cần…”
“Tiểu thư đã từng nói vậy với ta.” Hoa Nhung Chu ngắt lời, nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai, đôi mắt tựa ngân hà lấp lánh, “Nhưng ta nghĩ rất lâu, dù tiểu thư có cần hay không, trong lòng ta, tiểu thư vẫn quan trọng hơn cả. Ta thế nào cũng không sao, chỉ cần không muốn nhìn thấy tiểu thư chịu chút ấm ức nào.”
Lời thổ lộ thẳng thắn của thiếu niên khiến ta không khỏi đỏ mặt. Ta gượng cười, nói:
“Đứa trẻ ngốc, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Mấy ngày tới không cần trông coi viện nữa, cứ yên tâm dưỡng thương, cần gì thì bảo Thiên Chi lo liệu.”
Mặc kệ vẻ mặt thất vọng lộ rõ của hắn, ta vẫn phất tay tiễn hắn về.
“Đứa trẻ này, chẳng lẽ thực sự thích ta sao?” Ta thầm nghĩ, hồi tưởng lại câu "ừm" mơ hồ nghe được trong thung lũng, không khỏi băn khoăn một lúc.
Ta lắc đầu, đuổi đi những suy nghĩ vẩn vơ. Lại nhớ lời hắn kể, ta càng để tâm đến manh mối về tên áo đen kia.
Suy tính hồi lâu, ta đứng dậy rời phòng, đến thư phòng của Hoa tể tướng.
Ta ngồi lặng lẽ trên ghế, mân mê ngón tay. Một lát sau, Hoa tể tướng từ ngoài bước vào, tay cầm ấm trà. Mái tóc bạc trắng của ông khiến hình ảnh người cha nghiêm nghị ngày xưa giờ trông như một người cha bình thường, già nua, đầy vẻ u sầu.
“Đây là loại trà mà hồi trước Thâm Nhi thường mua tặng ta. Nó biết ta thích trà, nên không tiếc ngàn vàng để mua về, vì thế bị ta mắng không ít. Vậy mà nó vẫn chẳng để tâm, thỉnh thoảng lại mang trà tới. Con nếm thử xem thế nào.” Hoa tể tướng tự mình rót một chén, đưa cho ta.
Ta nhận lấy, tay run rẩy khiến chén trà khẽ chạm vào đĩa, phát ra tiếng trong trẻo. Ta vội đặt chén trà lên bàn, cố gắng giữ sự bình tĩnh.
“Mẫu thân mấy ngày nay sao rồi?” Ta cúi đầu hỏi.
Hoa tể tướng nhấp một ngụm trà, từ tốn đáp:
“Tâm trạng đã ổn định hơn. Nếu có thời gian, con nên sang thăm bà ấy. Dẫu sao bây giờ con là đứa con duy nhất, khi tỉnh táo bà ấy sẽ không còn làm loạn nữa.”
Ngực như bị bóp nghẹt, ta phải cố gắng hít thở để giữ vẻ bình thản.
Ông tiếp lời:
“Vài ngày nữa, bài vị của Thâm Nhi sẽ được đưa về từ đường. Đến lúc đó, ta sẽ từ quan, tránh để bọn cố chấp trong gia tộc có cơ hội cản trở.”
“Mọi chuyện con đều nghe theo phụ thân sắp xếp.” Ta siết chặt tay, móng tay gần như cứa vào lòng bàn tay, cố gắng đáp lời.
Hiện tại đối với ta, tội ác chồng chất, đúng sai thị phi, thiện ác chính tà… tất cả đều trở nên không quan trọng. Điều duy nhất quan trọng là bảo vệ Hoa phủ một cách trọn vẹn. Nếu không, ngọn lửa mang tên "hối hận" đang thiêu đốt trong lồng n.g.ự.c ta, sớm muộn gì cũng sẽ đốt cháy ta hoàn toàn.
“Thiển Nhi có muốn đi đâu không? Đợi khi hồi hương, chúng ta không cần vội trở về, hãy cùng nhau du ngoạn một chuyến. Nhiều năm làm quan như vậy, phụ thân chưa từng có dịp dẫn các con đi chơi, đó là lỗi của ta.” Hoa tể tướng vỗ nhẹ vai ta, giọng nói hiền hòa.
Cơ thể ta không tự chủ run rẩy, trước khi nước mắt kịp rơi xuống, ta vội nói:
“Phụ thân, người có thể cho con mượn vài người được không?”
Hoa tể tướng ngạc nhiên, đặt chén trà xuống, hỏi:
“Thiển Nhi gặp rắc rối gì sao?”
“Con muốn làm một việc, nhưng người trong tay không đủ dùng.” Ta đáp.
“Chuyện gì cứ nói với ta, ta sẽ giúp con…”
“Phụ thân, chuyện này con muốn tự mình làm.” Ta cắt ngang lời ông, trả lời dứt khoát.
Hoa tể tướng không tiếp tục khuyên bảo, chỉ nói:
“Người trong phủ con cứ tự ý điều động, không cần bẩm báo với ta. Nếu gặp khó khăn thì cứ nói.”
“Tạ ơn phụ thân.” Ta đứng dậy, cúi chào.