Tẩy Phấn Son - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:20:19
Lượt xem: 479
Chuyện này nhất định phải do ta làm. Hoa Thâm vì bảo vệ ta mà mất mạng, trước khi Hoa tể tướng từ quan, ta phải đòi lại công bằng cho huynh ấy.
Nhận được lệnh từ Hoa tể tướng, ta lập tức chọn ra sáu thị vệ lanh lợi từ Hoa phủ, dặn dò:
“Các ngươi luân phiên canh giữ xung quanh Tấn Vương phủ, có hai việc cần chú ý. Thứ nhất, tập trung quan sát mọi hành động của Mục trắc phi, nàng ta ra ngoài thì phải bám sát, không được kinh động, chỉ cần báo lại những người nàng ta gặp là được. Thứ hai, xem có kẻ nào lẻn vào Tấn Vương phủ vào ban đêm không, nếu có, tìm hiểu tung tích kẻ đó rồi về báo cáo.”
Sáu thị vệ đồng loạt cúi đầu đáp lệnh.
Ta vẫn chưa yên tâm, bèn bổ sung thêm:
“Nếu các ngươi bị phát hiện cũng không sao, cứ nói thẳng rằng mình là thị vệ Hoa phủ, nhận lệnh của ta giám sát Mục Dao.”
Sáu thị vệ liếc nhìn nhau, không hỏi thêm điều gì, đồng thanh nói:
“Thuộc hạ đã rõ.”
Ta phất tay cho bọn họ lui xuống.
Hiện giờ chỉ cần chờ kẻ đó lộ diện. Như lời Trọng Khê Ngọ đã nói, mấy ngày nay kinh thành được canh phòng nghiêm ngặt, đám áo đen hành thích tạm thời khó lòng trốn thoát. Cho dù thị vệ ta phái đi bị phát hiện, người khác cũng chỉ nghĩ ta vì lòng đố kỵ của nữ nhân mà làm vậy.
Ngày hôm đó ở sườn núi gặp Trọng Khê Ngọ, hắn rõ ràng biết điều gì đó nhưng không nói ra. Vậy thì ta cũng không cần ngồi chờ, tiến cung dò la tin tức cũng là một cách hay. Trong cung, từng động tĩnh nhỏ đều có thể gây ra cơn sóng lớn.
Ta quay sang nói với Thiên Chi:
“Lát nữa chuẩn bị thiệp bái kiến, nói rằng ngày mai ta vào cung bái kiến Thái hậu để tạ ơn.”
Thiên Chi gật đầu lui ra. Ta lại gọi Ngân Hạnh, nói:
“Ngươi giúp ta tìm lại chiếc vòng tay mà Thái hậu ban cho sau khi ta thành thân. Hiện giờ ta đã hòa ly, một số vật nên trả lại.”
Ngân Hạnh nhận lệnh, đến bàn trang điểm tìm kiếm.
Bất kể thế nào, ta nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau vụ hành thích của những tên áo đen kia. Ba ngày tự cho phép mình mềm yếu than trời trách đất là quá đủ. Thời gian hiện tại vô cùng quý giá, ta không thể lãng phí thêm nữa.
43
Tiến vào cung điện của Thái hậu, bà vẫn như thường ngày, sắc mặt điềm tĩnh không thể đoán ra hỉ nộ. Ta cúi mình hành lễ, mãi đến khi giọng nói của Thái hậu vang lên:
“Đứng dậy đi, mấy ngày không gặp, nhìn ngươi gầy đi nhiều.”
Tô ma ma bên cạnh Thái hậu đỡ ta đứng dậy, rồi ta ngồi xuống bên cạnh Thái hậu.
Hồng Trần Vô Định
Ta đưa tay nhận lấy hộp gỗ từ tay Thiên Chi, rồi đứng lên nói:
“Thái hậu nương nương, lần này vào cung, ngoài việc tạ ơn, thần thiếp còn muốn trả lại chiếc vòng này. Chung quy là thần thiếp đã phụ lòng thành ý của người.”
Thái hậu không nhận lấy chiếc hộp mà ta đưa. Một lúc sau, giọng bà vang lên:
“Đã tặng ngươi rồi, thì đó là đồ của ngươi, sao phải trả lại ta.”
Ta vẫn giữ tư thế đưa hộp, không động đậy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-62.html.]
“Đây là chiếc vòng mà tiên đế ban cho Thái hậu, thần thiếp chỉ là người ngoài, không dám nhận, cũng không nên nhận.”
Thái hậu đưa tay, nhưng không phải để nhận chiếc hộp mà nắm lấy cổ tay ta. Ta ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt bà, bà nói:
“Người ngoài gì chứ? Dù ngươi và… Lan Nhi không có duyên, cũng không cần đối xử xa lạ với ta.”
Thấy Thái hậu khăng khăng không nhận, ta đành cất chiếc vòng về, Thái hậu vẫn nắm lấy tay ta, chưa buông:
“Từ khi thành thân đến nay, những gì ngươi làm, ta đều thấy rõ. Ngươi biết tiến lùi, là Lan Nhi không có phúc phận, nên các ngươi mới đến nước này. Ta cũng không phải bà lão ngu ngốc chỉ biết thiên vị con mình, nên về sau ngươi cũng đừng xa cách với ta. Nếu rảnh, hãy vào cung thăm ta, tránh để ta cô quạnh một mình.”
Ta gật đầu đồng ý. Thái hậu quả thực lời nói chân thành, không có chút tính toán hay dã tâm nào.
“Phụ mẫu của ngươi vẫn khỏe chứ? Gần đây thích khách thật quá ngông cuồng, công khai hành thích, chẳng coi hoàng thất ra gì. Chung quy là hoàng gia đã liên lụy ca ca của ngươi. Hoàng thượng mấy ngày nay vì truy xét việc này mà ăn ngủ không yên, nhìn cũng gầy đi không ít.” Thái hậu vô tình nhắc đến, ta cúi đầu, làm như không nghe thấy.
Thái hậu thấy vậy lại tiếp tục nói:
“Nhắc mới nhớ, mấy hôm trước suýt chút nữa ta quên chuyện hạ chỉ. Sau mới nhớ ra thì nghe nói hoàng thượng đã ban chỉ rồi.”
Nếu ta còn giữ im lặng, thật sự sẽ có chút thất lễ, bèn mở lời:
“Đa tạ Thái hậu quan tâm. Là thần thiếp đã nhờ người truyền tin vào cung, hoàng thượng mới nhớ ban chỉ.”
Ánh mắt Thái hậu lướt qua khuôn mặt ta một vòng. Ta giả vờ không để ý, bà lại nói:
“Gần đây hoàng thượng bận rộn vì thích khách nên rất ít lui tới hậu cung, ngay cả ta cũng ít gặp. Hôm trước vì nhớ nó, ta sai người đưa chút đồ ăn, kết quả lại không gặp. Hoàng thượng vốn là người trầm ổn, không biết vì cớ gì mà âm thầm rời cung không nói một lời.”
“Nếu là hôm trước, vào lúc hoàng hôn, thì hoàng thượng đã tới tìm thần thiếp.” Ta đáp.
Thái hậu lộ vẻ kinh ngạc, có lẽ không ngờ ta lại thẳng thắn thừa nhận.
Ta phớt lờ ánh nhìn của bà, tiếp tục nói:
“Hoàng thượng quan tâm thần thiếp vừa mất ca ca, lại nể mặt phụ thân thần thiếp, nên đã tự mình tới ban chỉ.”
Thái hậu im lặng hồi lâu mới nói:
“Hoàng thượng lần này hành sự thiếu chừng mực, ngươi đừng để bụng. Lần sau ta nhất định không để nó quấy rầy ngươi nữa.”
Lòng ta chùng xuống. Ý của Thái hậu đã nói rõ ràng như vậy, ta còn có thể giả vờ không hiểu sao?
“Thái hậu nương nương, đợi sau khi chuyện thích khách trong yến tiệc sáng tỏ, thần thiếp cùng phụ thân sẽ từ quan hồi hương, có lẽ cả đời này sẽ không trở lại kinh thành.”
Thái hậu chớp mắt nhanh chóng, dường như chưa kịp phản ứng:
“Tại sao?”
Ta cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt chiếc hộp trong tay, đáp:
“Kinh thành là nơi ca ca lớn lên. Với thần thiếp và phụ mẫu, ở lại lâu dài cũng không dễ dàng.”
Thái hậu sững sờ nhìn ta. Ta mỉm cười đáp lại. Cuối cùng bà thở dài:
“Cũng được… vậy cũng tốt.”