Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:21:34
Lượt xem: 513

Không chần chừ, ta lập tức triệu tập một đội thị vệ gần trăm người, tiến thẳng đến chân núi phía Đông – nơi duy nhất có thể lén lút rời kinh thành mà không bị kiểm tra gắt gao.

 

Không ngoài dự đoán, chưa đầy nửa canh giờ sau, ta đã thấy vài bóng người lén lút xuất hiện. Bọn chúng che kín mặt, hành động khả nghi. Ta lớn tiếng quát:

 

"Bắt lấy chúng!"

 

Đám người kia rõ ràng không ngờ sẽ bị phục kích, lập tức rối loạn. Ta dẫn theo nhiều người hơn hẳn, chẳng mấy chốc đã dồn bọn chúng vào thế yếu.

 

Trong số đó, có một kẻ bỗng nhiên hét lên:

 

"Hoa Thiển, ngươi thực sự muốn dồn ta vào chỗ c.h.ế.t sao?"

 

Ta lạnh lùng mỉm cười, quay sang giải thích với người qua đường:

 

"Chỉ là nô bộc bỏ trốn trong phủ, chúng ta đang truy bắt thôi."

 

Đám người kia ngày càng bối rối, một tên lớn tiếng gào:

 

"Hoa Nguyệt, nếu ngươi g.i.ế.c ta, tội danh sát hại hoàng tử ngoại quốc ngươi có gánh nổi không?"

 

"Hoàng tử?" Ta nhướn mày, giả vờ ngạc nhiên:

 

"Hoàng tử nào vậy?"

 

Tên đó nghiến răng, cuối cùng hét lên:

 

"Là ta, Vũ Sóc Mạc!"

 

Ta nhếch mép cười nhạt:

 

"To gan! Sứ đoàn của Vũ quốc đã rời kinh thành từ lâu, ngươi dám giả danh hoàng tử? Đánh cho ta!"

 

Vũ Sóc Mạc dù võ công không tệ, nhưng chỉ với vài người không thể chống lại một đội quân đông đảo. Hắn không dám kêu cứu giữa kinh thành, bởi nếu thân phận lộ ra sẽ gây họa ngoại giao, đành phải nghiến răng chịu trận.

 

Đợi đến khi bọn chúng kiệt sức, ta mới lạnh lùng ra lệnh bắt giữ. Kéo mặt nạ của tên cầm đầu, gương mặt của Vũ Sóc Mạc hiện ra, đầy vẻ căm hận nhìn ta.

 

Ta cúi xuống, cười nhạt:

 

"Đã lâu không gặp, đại hoàng tử."

 

Ngày hôm sau, đúng như dự liệu của ta, chuyện Hoa phủ truy bắt nô tài bỏ trốn đã lan truyền khắp kinh thành. Ngay cả Trọng Khê Ngọ cũng phái người đến dò hỏi, ta chỉ bịa vài lời qua loa chối đẩy, hắn cũng không hỏi thêm gì nữa.

 

Trong căn phòng chứa củi, ta ngồi trên ghế, nhìn Vũ Sóc Mạc bị trói chặt nằm trên mặt đất, trông chẳng khác nào một con sâu xoắn vặn.

 

“Hoa Thiển, quả nhiên là ta đã đánh giá thấp mức độ tàn nhẫn của ngươi,” Vũ Sóc Mạc trừng mắt nhìn ta, lên tiếng.

 

“Tàn nhẫn ư?” Ta nhướn mày nhìn hắn, “Ngươi cho người g.i.ế.c chóc trong yến tiệc, lại không cho người khác phản kháng sao?”

 

Sắc mặt Vũ Sóc Mạc khẽ biến đổi, mở lời: “Ngươi làm sao biết được?”

 

Ta không đáp, bước đến bên cạnh hắn, vặn chiếc vòng tay thành một con d.a.o nhỏ, xé rách tay áo của hắn. Trước mắt là một vết d.a.o chém, rõ ràng không phải là vết thương mới.

 

“Người dưới chân núi kia, quả nhiên là ngươi,” ta vừa nghịch con d.a.o nhỏ vừa nói.

 

Vũ Sóc Mạc nhìn chằm chằm ta, hỏi: “Ta hỏi ngươi làm sao biết được?”

 

“Ta làm sao biết được?” Ta nghiêng đầu nhìn hắn, “Có lẽ là do Mục Dao bán đứng ngươi chăng?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-64.html.]

Sắc mặt hắn thoáng chốc biến đổi, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”

 

Ta khẽ cười lạnh: “Thật là một tình sâu nghĩa nặng khiến người khác cảm động. Không biết nếu Mục Dao biết được, nàng ta có cảm động hay không? Ngươi nói xem, ta nên tặng nàng ta thứ gì để nàng ta nhận ra ngươi đây? Một ngón tay? Một cái tai? Hay là một con mắt?”

 

Vừa nói, ta vừa xoay con d.a.o nhỏ trong tay, ánh mắt quét qua người hắn.

 

Vũ Sóc Mạc tức đến đỏ bừng đôi mắt: “Ngươi đúng là một nữ nhân độc ác.”

 

Ta cúi người, ngồi xổm trước mặt hắn: “Hay là lấy cái lưỡi thì tốt hơn, dù sao cái miệng này của ngươi cũng chẳng nói được lời nào tử tế.”

 

Hồng Trần Vô Định

Vũ Sóc Mạc lùi người, tránh bàn tay đang đưa ra định chạm vào mặt hắn, lớn tiếng quát:

 

“Có gì thì cứ nhằm vào ta!”

 

Ta cau mày, làm bộ khó hiểu: “Ta chẳng phải đang nhằm vào ngươi sao? Ta muốn cắt là lưỡi của ngươi, muốn chặt cũng là ngón tay của ngươi, muốn móc cũng là mắt của ngươi mà.”

 

Trong những tiểu thuyết ta từng đọc, Hoa Thiển sau khi trốn thoát khỏi chốn thanh lâu đã trở nên điên cuồng và đen tối, ta nghĩ hình tượng đó cũng không khác gì hành động hiện tại của ta.

 

Vũ Sóc Mạc nhắm mắt lại, như thể đang chịu đựng. Lâu sau, hắn mới mở mắt nhìn ta: “Hoa Thiển, không phải ngươi nói nếu ta ngoan ngoãn để bị bắt, ngươi sẽ có lời muốn thương lượng sao?”

 

Ta thu lại con dao, cũng thu luôn nụ cười trên mặt: “Ngươi đã từng cho ta cơ hội để nói chuyện tử tế chưa?”

 

“Người ám sát ngươi trong yến tiệc… không phải là người của ta,” Vũ Sóc Mạc lên tiếng trước khi ta kịp hỏi.

 

“Vậy thì là ai?”

 

“Ta không biết.”

 

Ta cười nhạt: “Vậy nghĩa là trong số người của ngươi có kẻ bị kẻ khác trà trộn?”

 

Vũ Sóc Mạc cúi đầu nói: “Đúng vậy.”

 

“Vậy lý do ngươi ám sát ta là gì?” Ta nheo mắt hỏi.

 

Vũ Sóc Mạc mấp máy môi, cuối cùng lại cúi đầu, không nói thêm lời nào.

 

“Ngươi không nói ta cũng biết, dù sao ngươi đang nằm trong tay ta, ta cứ chờ xem liệu Mục Dao có đến tìm ngươi hay không.”

 

“Ngươi không được quấy rầy nàng ấy,” Vũ Sóc Mạc nghe đến đây mới mở lời.

 

“Dựa vào đâu?” Ta lạnh nhạt đáp.

 

“Ta và nàng ấy… đã hoàn toàn đoạn tuyệt, nên ngươi đừng vì ta mà đi quấy rầy nàng ấy nữa.” Vũ Sóc Mạc tự mình nói, trong mắt toàn là đau thương tự cho là đúng.

 

Nếu không phải ta còn chút lý trí, thật muốn cầm d.a.o đ.â.m vài nhát vào người hắn: “Chuyện giữa các ngươi liên quan gì đến ta? Hay là ngươi nghĩ ta sẽ cảm động trước cái gọi là tình thâm của ngươi, thành toàn cho đôi uyên ương khổ sở này?”

 

Vũ Sóc Mạc không bị lời châm chọc của ta làm tức giận, hắn nhìn ta, nói: “Chẳng phải ngươi đã biết nguyên do rồi sao? Hà tất phải tìm nàng ấy hỏi thêm?”

 

Ta đứng dậy, đi ra ngoài: “Hỏi rồi mới có lý do để đàm phán.”

 

Phía sau vang lên giọng nói của Vũ Sóc Mạc: “Ngươi quả thật đã khác xưa rất nhiều, chẳng trách… nàng ấy lại cảm thấy bất an.”

 

Ta khựng chân, không quay đầu lại, bước nhanh ra ngoài.

 

Những ngày tiếp theo, Hoa phủ không lúc nào yên ổn, mỗi đêm đều có một nhóm người lén lút xâm nhập, nhưng không dám hành động lớn, cuối cùng đều tay trắng mà về.

 

Đây cũng chính là điểm yếu của Vũ Sóc Mạc. Dù sao thì danh nghĩa hắn đã rời khỏi hoàng thành từ lâu, hiện tại dù là người của hắn hay của Mục Dao, đều không dám công khai lùng sục ầm ĩ.

 

Chính mình cảm thấy chán nản, lại liên tục nhận được thiệp mời từ Thích Quý phi, ta dứt khoát tiến cung nhận lời.

Loading...