Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:25:17
Lượt xem: 463

Mỗi khi chú ý, ta mới nhận ra Nam Phong quả thực thường xuyên tìm gặp Thiên Chi, nhưng Thiên Chi luôn tránh mặt, không muốn gặp. Có lẽ nàng ấy cũng kiêng dè thân phận của hai người, dù sao Trọng Dạ Lan cũng từng là chồng trên danh nghĩa của ta.

 

Từ lúc về Hoa phủ, thấy Thiên Chi thường buồn bã, ta cứ tưởng nàng lo lắng cho ta, hóa ra là ta tự đa tình.

 

Đứng lên xoa bóp đôi chân tê dại, ta khẽ nói với Hoa Nhung Chu, người cũng đang ngồi xổm cạnh mình:

 

“Chúng ta đi thôi.”

 

Hắn ngoan ngoãn theo sau, lặng lẽ rời đi cùng ta — dù sao nghe lén cũng là một việc cần kỹ năng, lại liên quan đến riêng tư của Thiên Chi, ta chỉ có thể dẫn Hoa Nhung Chu cùng làm.

 

Thả lỏng chân tay, ta nói với Hoa Nhung Chu:

 

“Đi, chúng ta ra phố một chuyến để mua đồ làm của hồi môn.”

 

Từ đầu đến cuối phố, ta cẩn thận nghiên cứu vị trí và tình hình kinh doanh của các cửa tiệm. Sợ bỏ sót, ta luôn mang theo giấy và bút kẻ mày để ghi chép và phác thảo. Dọc đường, ta vừa vui vẻ trêu đùa chuyện của Thiên Chi, thì Hoa Nhung Chu đột nhiên chen ngang:

 

“Tiểu thư, ta có một chuyện không hiểu.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Mẫu thân ta hồi nhỏ từng dạy rằng, nếu hôn ai thì phải có trách nhiệm.” Hoa Nhung Chu nhìn ta, rất nghiêm túc hỏi, trông như một chú thỏ con chưa hiểu sự đời.

 

Ta bật cười:

 

“Mẹ ngươi nói đúng.”

 

Thấy hắn cúi đầu im lặng, ta tò mò hỏi:

 

“Ngươi lén hôn ai rồi à…”

 

Lời chưa dứt, ta bị Hoa Nhung Chu đột ngột kéo mạnh, ngã vào người hắn. Đồng thời, ở vị trí ta vừa đứng có một bóng người nhỏ bé ngã lăn ra đất.

 

Lúc này ta mới nhận ra, vì mải nói chuyện không chú ý đường, suýt va phải đứa trẻ kia. May có Hoa Nhung Chu kéo lại, nhưng đứa trẻ lại bị ngã.

 

Nhìn kỹ, đứa trẻ trên đất ăn mặc rách rưới, chắc là một kẻ ăn mày.

 

Ta định bước tới đỡ nó, nhưng lại bị Hoa Nhung Chu ngăn lại. Hắn không đợi ta nói đã lên tiếng:

 

“Bẩn.”

 

Ta cau mày, gạt tay hắn ra:

 

“Ngươi học đâu ra định kiến này?”

 

Ta cúi xuống đỡ đứa trẻ ăn mày, thấy đầu gối của nó đã bị trầy xước, có lẽ chỉ khoảng sáu bảy tuổi. Khuôn mặt gầy gò, đôi mắt tròn xoe tràn đầy sợ hãi nhìn ta.

 

“Con không sao chứ? Đầu gối có đau không? Có cần theo ta đến y quán khám không?” Ta dịu dàng hỏi, sợ làm nó hoảng sợ.

 

Đứa trẻ lắc đầu, vùng khỏi tay ta rồi quay đầu chạy đi. Nhưng mới chạy được vài bước, đã bị Hoa Nhung Chu dùng một tay túm lại như thể xách một con gà con. Nhìn đứa trẻ ăn mày giãy giụa không ngừng, ta còn chưa kịp mở lời, thì Hoa Nhung Chu đã lấy ra một cái túi tiền từ trong lòng nó. Ta sờ tay vào bên hông, quả nhiên túi tiền của mình đã biến mất.

 

Ta nhận lại túi tiền, nhìn đứa trẻ nhỏ bé co rúm, run lẩy bẩy vì sợ hãi, ta lấy từ trong túi ra mấy đồng bạc lẻ đưa cho nó. Đôi mắt nó sáng lên, chộp lấy rồi vội vàng chạy đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-67.html.]

Trong lòng ta có chút chua xót, nhớ lại đầu gối của nó còn dính máu.

 

“Tiểu thư, đó là một đứa trẻ trộm cắp thất bại, giả vờ đáng thương để lừa gạt. Loại tiểu xảo này của bọn trẻ ăn mày trên phố, người khác sẽ không bị mắc lừa đâu.” Chờ đến khi đứa trẻ chạy xa, Hoa Nhung Chu mới mở miệng. Khuôn mặt vốn còn chút non nớt nay toát lên vẻ lãnh đạm, đôi mắt nâu ánh lên sự lạnh lùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngây thơ ban nãy.

 

“Cái gì mà giả vờ đáng thương? Đầu gối của nó còn bị trầy chảy m.á.u kìa.” Ta cau mày đáp.

 

“Người thật dễ bị lừa.” Nói xong, Hoa Nhung Chu quay người bước đi, để ta ở lại, tức giận đến mức chỉ muốn giậm chân. Đứa trẻ này đúng là đang đến giai đoạn phản nghịch!

 

Cuối cùng, ta vẫn đi theo hắn, chuyển sang chủ đề khác để hòa dịu bầu không khí:

 

“Nói mới nhớ, lỗi cũng tại ta, chẳng bao giờ để ý đến các ngươi. Với Thiên Chi cũng vậy, khoảng thời gian này đối với nàng ấy chắc không dễ chịu, vậy mà ta lại không biết…”

 

“Tiểu thư quả thật vừa hay quên vừa sơ ý.” Hoa Nhung Chu không chút nể nang đáp lời.

 

Cơn giận trong ta lại bùng lên. Ta cố ý gợi chuyện để làm dịu không khí mà hắn không biết cảm kích:

 

“Ngươi còn dám nói vậy sao…”

 

“Tiểu thư vẫn nghĩ lần đầu gặp ta là ở lễ tế tổ sao?”

 

Ta ngớ người. Không phải sao? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoa Nhung Chu, ta không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ trước đây Hoa Thiển đã từng gặp hắn?

 

Bất ngờ, hắn dừng bước, ta vô thức nhìn hắn. Chỉ nghe hắn nói:

 

“Chính là ở đây.”

 

Giữa phố? Ta nhìn quanh, hoàn toàn không có chút ký ức nào, vậy chắc là trước đây người gặp hắn không phải ta. Ta cười gượng:

 

“Ồ, thì ra là ở đây…”

Hồng Trần Vô Định

 

“Nếu không nhớ thì đừng nói nữa.” Lời nói của Hoa Nhung Chu không chút nể tình.

 

Đang lúc ta cảm thấy ngượng ngùng, hắn tiếp lời:

 

“Nhưng tiểu thư không nhớ cũng không sao, ta có thể kể lại cho người nghe.”

 

Ta nhìn hắn, đứa trẻ đã cao hơn ta nửa cái đầu. Ánh mắt hắn nhìn ta đầy chân thành.

 

“Lần đầu gặp người, ta suýt va vào xe ngựa của người. Nhưng người không trách mắng, còn khen ta nhỏ tuổi mà chịu đựng giỏi, nói sau này có thể đến phủ của người. Nhưng vì quá tự ti, ta không đến. Từ đó, ta cũng không đi ăn xin nữa mà bắt đầu kiếm sống bằng chính sức mình.”

 

Va phải xe ngựa? Ta thoáng nhớ ra, có lẽ là ngày ta về thăm nhà mẹ đẻ?

 

“Lần thứ hai gặp người, là ở tửu lâu. Người đối mặt với sự vu khống và chế giễu, vẫn giữ được bình tĩnh, không hề thua kém. Nhưng ta lại không nhịn được mà ra tay trước. Sau đó, người nói muốn bảo vệ người khác thì phải học cách bảo vệ chính mình trước. Ta ghi nhớ, rồi từ chức ở tửu lâu để đi tòng quân.”

 

Tửu lâu? Là gã tạp dịch bị Hoa Thâm đánh sao?

 

“Lần thứ ba gặp người, là ở lễ tế tổ. Lần này, ta cuối cùng đã bảo vệ được người. Người vỗ vai khen ta có tiền đồ.”

 

Lần này thì ta biết là hắn.

 

“Lần thứ tư gặp người, là khi ta thành công trở thành thị vệ trong viện của người. Ta ở Tấn Vương phủ nửa năm, cuối cùng cũng đứng trước mặt người.”

 

Nghe đến đây, ta không khỏi kinh ngạc. Những cảnh tượng trong quá khứ kết nối lại, hóa ra tên ăn mày, tạp dịch, và thị vệ đều là hắn?

Loading...