Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:25:55
Lượt xem: 474

Hoa Nhung Chu chưa dừng lại, tiếp tục nói:

 

“Người hỏi tên ta bốn lần, cuối cùng đến lần thứ tư mới nhớ. Vậy tiểu thư, người còn không thừa nhận là trí nhớ người kém sao?”

 

Tên ăn mày tự xưng là “Chu,” tạp dịch bị đánh đến nói không rõ là “Chu Dũng,” hóa ra đều là hắn.

 

Chu Dũng, Dũng Chu, Nhung Chu.

 

Nhìn đôi mắt Hoa Nhung Chu đầy mong đợi, tim ta chậm mất mấy nhịp, lắp bắp:

 

“Ngươi không phải không thích nói chuyện sao? Sao hôm nay nói nhiều thế?”

 

Hoa Nhung Chu nghiêm nghị đáp:

 

“Tiểu thư từng bảo sau này có gì đều phải nói cho người biết.”

 

Quả thật là đã lớn rồi, ngay cả lời ta nói cũng lấy ra để chặn họng ta.

 

“Ồ… ồ, vậy… là lỗi của ta, sau này ta sẽ không thế nữa.” Ta đáp lại trong sự ngượng ngùng.

 

Hoa Nhung Chu nở nụ cười rạng rỡ, trông như một đứa trẻ ngây thơ không biết sự đời. Nhưng ta biết, ta không thể bị vẻ ngây thơ đó đánh lừa nữa, hắn rõ ràng là một con sói già đội lốt thỏ non.

 

47

 

Ta cảm thấy không thoải mái nên quyết định kết thúc sớm hành trình, trở về Hoa phủ. Tại đây, ta bắt đầu cẩn thận chọn ra một bộ trang sức từ hộp trang sức, toàn bộ đều là quà tặng trước đây của Hoa Thâm, mỗi món đều có giá trị liên thành.

 

Sau khi sắp xếp xong, ta gọi Thiên Chi vào, không ngại có Ngân Hạnh và Thúy Trúc ở đó, trực tiếp đưa hộp trang sức cho nàng.

 

Thiên Chi nhận lấy với vẻ mặt nghi hoặc, vừa mở ra liền tái mặt.

Hồng Trần Vô Định

 

Thấy vậy, ta vội vàng giải thích:

 

“Bên trong có một bản khế ước cửa hàng đứng tên ta,, vị trí không quá lý tưởng nhưng cũng có chút khách quen. Nơi này toàn phú hào và quan lại mở cửa hàng, ta sợ sau này không có ta, ngươi sẽ khó giữ được. Ngoài ra, còn có một bộ trang sức chưa từng sử dụng, coi như mới hoàn toàn, cùng với khế ước bán thân của ngươi. Xem như là để báo đáp ân tình chủ tớ bấy lâu nay.”

 

Thiên Chi không hề vui mừng, trái lại quỳ xuống, nước mắt rưng rưng:

 

“Tiểu thư, nếu nô tỳ làm sai điều gì, xin người cứ phạt, nô tỳ tuyệt không oán trách. Xin đừng đuổi nô tỳ đi…”

 

Ta vội đỡ nàng dậy, nói:

 

“Ta nào có đuổi ngươi, đây là đang chuẩn bị của hồi môn cho ngươi mà.”

 

“Tiểu thư, nô tỳ không muốn rời xa người. Nô tỳ và Nam Phong chỉ là…” Thiên Chi hoảng loạn giải thích.

 

“Ta có thể sẽ rời kinh thành trong một thời gian. Thật may là ta biết chuyện của ngươi và Nam Phong sớm, nếu không, đến lúc mang ngươi theo, chẳng phải sẽ làm lỡ dở hạnh phúc của ngươi sao? Hiện giờ còn kịp gả ngươi đi. Sau này nếu Nam Phong dám ức h.i.ế.p ngươi, cho dù ta không ở kinh thành, ngươi chỉ cần báo cho ta, ta sẽ trở về bảo vệ ngươi.” Ta ngắt lời nàng, vỗ nhẹ tay nàng trấn an.

 

Thiên Chi đỏ hoe mắt:

 

“Tiểu thư, nô tỳ muốn đi theo người.”

 

“Ngốc à.” Ta gõ nhẹ lên đầu nàng, nói:

 

“Gả chồng là chuyện cả đời. Ta thấy Nam Phong là người không tệ, các ngươi vốn đã hai bên tình nguyện, không cần bận tâm đến ta. Hơn nữa, ta đâu nuôi nổi ngươi cả đời, đừng mong bám lấy ta.”

 

Thiên Chi bị ta chọc cười, cuối cùng không còn nước mắt lưng tròng nữa.

 

Thấy nàng ổn hơn, ta chuyển sang trêu chọc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-68.html.]

 

“Ngươi và Nam Phong từ khi nào mà thành ra như vậy? Sao không nói với ta? Có phải sợ ta ngăn cản không?”

 

Thiên Chi ngượng ngùng đáp:

 

“Là… lúc ở Tấn Vương phủ, khi Nam Phong đến lấy con dấu quản lý của tiểu thư, nô tỳ không nhịn được nên chửi vài câu. Sau đó… sau đó Nam Phong thường xuyên quan tâm đến viện của chúng ta, nên mới không bị lạnh nhạt. Nô tỳ không dám nói vì nghĩ chuyện này vốn là không thể…”

 

Thì ra không phải nhờ quyền thế của Hoa tể tướng mà ta được yên ổn ở Tấn Vương phủ, mà là nhờ Nam Phong giúp đỡ.

 

Cặp đôi thị vệ của nam chính và nha hoàn của nữ phụ này đúng là sự kết hợp kỳ lạ. Tâm trạng vui vẻ, ta quay lại nói với Ngân Hạnh và Thúy Trúc:

 

“Nếu sau này các ngươi có người trong lòng, cứ nói với ta. Dù là ai, chỉ cần các ngươi đồng ý, ta nhất định gả các ngươi đi thật vẻ vang.”

 

Đang định nói thêm vài câu, nhưng thấy Thúy Trúc cúi đầu im lặng, ta lại nhớ đến Hoa Nhung Chu, nên không nói thêm nữa. Nói chuyện với Thiên Chi một lúc, nàng khăng khăng muốn đi theo ta cho đến khi ta rời kinh thành, nên ta cũng không ép buộc nữa.

 

Mục Dao vẫn không có tin tức. Cứ giữ Vũ Sóc Mạc như vậy mãi cũng không phải cách, nên ta quyết định chủ động hành động.

 

Dặn Thiên Chi chuẩn bị trà bánh, ta lại vào cung.

 

Ngồi trong cung của Thích quý phi, nàng nhìn ta đầy ngạc nhiên:

 

“Hoa tiểu thư sao lại nghĩ đến ta vậy?”

 

Ta mỉm cười đáp:

 

“Lần trước Quý phi nhắc đến đề nghị ấy, ta suy nghĩ một chút, thấy cũng không tệ nên đặc biệt tới đây.”

 

“Ta đã nói Hoa muội muội là người thông minh mà.” Thích quý phi ánh mắt lộ vẻ đắc ý.

 

Ta khẽ dùng khăn lau khóe miệng, nói:

 

“Chỉ là ta hiểu biết về hoàng cung rất ít, sợ rằng sau này muốn giúp Quý phi tỷ tỷ cũng lực bất tòng tâm.”

 

Thích quý phi ngồi gần lại, hạ giọng:

 

“Mấy chuyện này, muội muội có thể hỏi ta. Nếu chúng ta hợp tác, ta nhất định sẽ hết lòng chỉ dạy.”

 

“Vậy không biết Hoàng thượng bình thường có sở thích gì?” Ta làm bộ phấn khởi hỏi.

 

Thấy ta không chút giấu giếm dò hỏi, Thích quý phi có vẻ không mấy hài lòng nhưng vẫn cười, khẽ ghé tai ta nói:

 

“Muội muội hỏi đúng người rồi. Hoàng thượng thích ăn ngọt, đặc biệt là mật ong… thứ đó chính là niềm yêu thích của người.”

 

Trước đây nghe nói Trọng Khê Ngọ thích ăn vải, chắc hẳn đúng là hảo ngọt. Nhưng mật ong ư…

 

Thích quý phi ngồi thẳng người, nói:

 

“Đây là chuyện ít người biết, vì đế vương luôn che giấu cảm xúc. Ta ở trong cung lâu năm mới biết được. Muội muội chớ truyền ra ngoài. Ta thấy Hoàng thượng rất để ý đến muội muội, sau này nếu có gì… đừng quên ta nhé.”

 

Ta khẽ cười, đang định đáp thì nghe thấy một giọng nói cao vút vang lên:

 

“Hoàng thượng giá đáo.”

 

Thích quý phi liếc ta một cái, mỉm cười rồi đứng dậy hành lễ.

 

Trọng Khê Ngọ trong bộ hoàng bào màu vàng rực vội vã bước vào, trông như vừa xử lý xong chính sự liền chạy đến. Nhận ra ánh mắt hắn dừng trên người ta, ta cúi đầu, làm bộ ngại ngùng không nói gì.

 

“Không cần đa lễ, trẫm đến tìm Hoa Thiển.” Trọng Khê Ngọ nói thẳng, giọng điệu chẳng hề khách sáo.

Loading...