Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 7: Chiến lược bảo vệ mạng sống của nữ phụ ác độc (Phần sau)

Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:18:01
Lượt xem: 664

Chương 2 - Chiến lược bảo vệ mạng sống của nữ phụ ác độc (Phần sau)

 

6

 

Khi đến Hoa phủ, ta thấy hai người tóc đã điểm bạc, ăn mặc hoa lệ, đang đứng đợi trước cổng. Một nam nhân phong độ nho nhã và một nữ nhân đoan trang quý phái.

 

Nhìn thấy ta xuống xe ngựa một mình, cả hai lập tức cau mày. Đây chắc hẳn là Hoa tể tướng và Hoa phu nhân. Nhìn dáng vẻ của họ, thật không giống hình tượng phản diện chút nào.

 

“Vương gia trên đường có công vụ khẩn cấp cần xử lý, lát nữa sẽ đến sau.” Ta mở miệng giải thích.

 

Sắc mặt Hoa tể tướng lập tức trở nên khó coi, ông ta vung tay áo, không nói một lời, quay lưng đi thẳng vào trong.

 

… Lão già khó ưa, tốt nhất cứ xấu tính thêm chút nữa đi, đỡ phải chờ nữ chính ra tay, ta tự mình làm chuyện đại nghĩa diệt thân cũng được.

 

Hoa phu nhân thì kéo tay ta, vừa đi vừa không ngừng lải nhải:

 

“A Thiển, con không được lơ là sau khi gả đi. Chuyện hậu viện phức tạp lắm, Tấn Vương điều kiện tốt như vậy, dù đã thành thân vẫn có khối hồ ly tinh thèm thuồng vị trí trắc phi. Ta nói con nên sớm sinh hạ đích tử, như vậy địa vị mới vững chắc…”

 

Haizz, tư tưởng không hợp, ta chỉ biết im lặng lắng nghe.

 

Khi đến sân viện của Hoa phu nhân, không thấy bóng dáng Hoa tể tướng đâu, ta liền hỏi:

 

“Cha đâu rồi ạ?”

 

Hoa phu nhân kéo tay ta vào trong, đáp:

 

“Cha con từ sáng đã mong ngóng hai đứa về, nhưng chỉ có con quay lại. Ông ấy hụt hẫng, giờ chắc đang bực bội trong thư phòng.”

 

Ta khựng bước, rút tay khỏi tay bà:

“Vậy con đi gặp cha. Con có vài lời muốn nói với ông ấy.”

 

Ta từ chối sự đồng hành của Hoa phu nhân, rời sân viện. Nhưng ta chợt nhận ra mình không biết đường. Không hề nao núng, ta lấy khí chất của tiểu thư khuê các ra, bình tĩnh gọi một tiểu tỳ đang đứng gần đó:

 

“Ta muốn đến thư phòng của cha. Ngươi dẫn đường đi.”

 

Tiểu tỳ tuy lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.

 

Đến thư phòng, ta đi thẳng vào, thấy Hoa tể tướng đang ngồi một mình trước bàn, ông ngước mắt nhìn ta, không nói lời nào.

 

Ta cũng không vội, ngồi xuống ghế đối diện rồi mới mở lời:

 

“Hôm trước con theo Vương gia tiến cung, gặp đường tỷ của con, phát hiện ra vài chuyện thú vị. Cha có muốn nghe không?”

 

Nghe nhắc đến Hoa mỹ nhân, sắc mặt Hoa tể tướng dịu đi, có lẽ nghĩ rằng ta đến để truyền tin. Ông hỏi:

 

“Nó nói gì?”

 

Ta cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt ông:

 

“Nàng ta… sắp xếp người đẩy con xuống Ngự trì.”

 

Hoa tể tướng lập tức cau mày, vô thức nói:

 

“Sao có thể?”

 

“Bởi vì con giờ đã là Tấn Vương phi, nàng ta không hài lòng khi địa vị con cao hơn nàng ta nên mới ra tay.” Ta nghiêm túc bịa chuyện.

 

Hoa tể tướng rõ ràng không tin:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-7-chien-luoc-bao-ve-mang-song-cua-nu-phu-ac-doc-phan-sau.html.]

“Nó là người ta một tay bồi dưỡng, sao lại quay sang đối phó con?”

 

“Cha đúng là già rồi nên nhìn người không chuẩn.” Ta cười, lời lẽ lại không hề khách sáo.

 

“Một kẻ ích kỷ, tầm nhìn hạn hẹp như vậy mà cha vẫn tận tâm bồi dưỡng.”

 

Hoa tể tướng nghe xong, sắc mặt âm trầm bất định. Ta nhân cơ hội thêm dầu vào lửa:

 

“Hơn nữa, nàng ta nói muốn nói chuyện với con, nhưng từng câu từng chữ đều gài bẫy. Nếu không phải con cẩn thận, có lẽ đã không phát hiện được... có người hoàng thất đang nghe lén.”

 

“Gì cơ?” Hoa tể tướng giờ không thể ngồi yên, kinh ngạc hỏi:

 

“Ý con là… nàng ta đã đầu quân cho... hoàng thượng?”

 

“Cha có nhiều tai mắt, cứ điều tra thì sẽ rõ. Nhưng sau này tốt nhất đừng liên hệ với Hoa mỹ nhân nhiều nữa.” Ta đáp mà không chút do dự.

 

Ta chẳng sợ ông điều tra, vì lời ta nói vốn thật giả lẫn lộn. Việc Hoa mỹ nhân bày kế đẩy ta xuống nước và việc hoàng thất có người nghe lén đều là sự thật.

 

Hướng đi đúng không sai, những chi tiết thêm thắt không đáng bận tâm. Với tính cách đa nghi của Hoa tể tướng, ta muốn lợi dụng điều đó để dần dần cắt bớt thế lực của ông ta, ít nhất khi ông ta bị lật đổ, tội danh sẽ nhẹ hơn một chút.

 

Sau một hồi im lặng, Hoa tể tướng nhìn ta, trong mắt lộ ra sự thăm dò:

 

“Theo con, tiếp theo ta nên làm gì?”

 

Ta không né tránh ánh mắt ông, bình thản đáp:

 

“Hoàng thượng lúc này đã để ý đến cha. Theo ý con, cha nên tạm thời kiềm chế và hành xử thận trọng”.

 

Hoa tể tướng, ánh mắt sắc bén như cáo già, không đáp lời, nhưng rõ ràng đang suy tính.

 

Ta tiếp tục:

 

Hồng Trần Vô Định

“Còn nữa, hôm trước con nghe hoàng thượng nhắc đến… gia đình họ Mục trong ngục. Ý của hoàng thượng dường như vẫn coi trọng họ. Có lẽ vài ngày tới sẽ tìm cớ giảm tội. Nếu cha chủ động đề xuất, chẳng phải vừa hay giúp hoàng thượng có bậc thang để bước xuống sao?”

 

7

 

Trọng Dạ Lan cuối cùng cũng đến Hoa phủ để dùng bữa tối. Ta thì vừa ăn xong đã lập tức đề nghị trở về Tấn Vương phủ.

 

Dù sao phải đối mặt cả ngày với một lão cáo già như Hoa tể tướng, một Hoa phu nhân không ngừng dạy ta cách sinh đích tử, và một Hoa Thâm ăn chơi trác táng, thật sự rất khó chịu. Thà rằng để ta ở trong Tấn Vương phủ lạnh lẽo còn hơn.

 

Xem ra, người thân của nữ phụ Hoa Thiển chẳng ai có thể được coi là vai chính diện. Vậy thì làm sao nàng có thể giữ mình trong sạch giữa vũng bùn này đây?

 

Trên xe ngựa trở về, sau một ngày suy nghĩ, ta quyết định nhanh chóng cắt đứt mọi khúc mắc, liền mở miệng:

 

“Vương gia, thiếp muốn gặp Mục Dao.”

 

Cơ thể Trọng Dạ Lan cứng đờ. Ta nói là “muốn gặp,” không phải “Mục Dao ở đâu,” chứng tỏ ta biết chuyện giữa hắn và nàng.

 

“Nàng... biết rồi sao?” Trọng Dạ Lan có vẻ lo lắng, vội vàng giải thích:

 

“A Thiển, nàng hãy tin ta. Ta chỉ là...”

 

“Vương gia không cần giải thích. Thiếp chỉ muốn gặp Mục Dao vì trước kia dù sao chúng ta cũng là tỷ muội, có một số chuyện thiếp muốn nói với nàng ấy. Không phải để chất vấn người.” Ta cố gắng giữ nụ cười không chút oán trách, nhẹ nhàng nói.

 

Thấy dáng vẻ của ta, Trọng Dạ Lan thở phào, đồng ý sau khi về phủ sẽ đưa ta đi. Cuối cùng, hắn còn nói thêm như để trấn an ta:

 

“A Thiển, ta cứu Mục Dao tuyệt đối không phải vì tư tình. Từ khi nàng cùng ta canh lăng mộ lúc nhỏ, ta đã thề đời này chỉ có nàng.”

 

... Cảm ơn lời trấn an của ngươi. Nhưng người cùng ngươi trông lăng mộ khi còn nhỏ không phải Hoa Thiển, mà là nữ chính đến kinh thành cùng gia đình lần đầu.

Loading...