Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:28:16
Lượt xem: 472

Ta thu lại nụ cười, hỏi thẳng:

 

“Tại sao ngươi không đưa nàng ta đi? Ngươi không phải rất thích nàng sao, tại sao còn để nàng ta ở lại đây?”

 

Vũ Sóc Mạc nở một nụ cười mang chút cam chịu:

 

“Đó là lựa chọn của nàng ấy, ta tôn trọng nàng ấy.”

 

“Tôn trọng sao…” Ta lặp lại, rồi nói tiếp, “Vậy ngươi g.i.ế.c giúp ta một người, ta sẽ không tìm nàng ta gây phiền phức nữa.”

 

“Ta sẽ không dính vào chuyện của các ngươi nữa.” Vũ Sóc Mạc dứt khoát từ chối, rồi cảnh cáo:

 

“Ta nợ ngươi, nhưng nếu sau này ngươi đụng đến Mục Dao, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

 

Im lặng một lúc, ta nói:

 

“Vậy ngươi nhớ kỹ, ngươi nợ ta một ân tình lớn. Sẽ có ngày ta đến đòi lại.”

 

Vũ Sóc Mạc như trút được gánh nặng, đáp:

 

“Được, ta sẽ chờ ngươi đến đòi.”

 

Hắn rời đi, ta thổi tắt đèn dầu, nằm xuống giường, mở mắt nhìn trần nhà. Suốt đêm không chợp mắt.

 

Mấy ngày tiếp theo, ta đóng cửa không ra ngoài. Người đầu tiên không chịu nổi là Thúy Trúc. Nhân lúc Thiên Chi và Ngân Hạnh không có ở đây, nàng lao vào, quỳ trước mặt ta mà dập đầu liên tục.

 

Nhìn vầng trán đỏ bừng nhưng nàng vẫn không dừng lại, ta mở miệng:

 

“Ta biết ngươi thích Hoa Nhung Chu, nhưng chuyện lần này không hề đơn giản.”

 

“Không, tiểu thư, nô tỳ là đến để nhận tội.” Thúy Trúc nhìn ta, đôi mắt sưng húp, nghẹn ngào nói.

 

Ta còn chưa kịp phản ứng, nàng đã tiếp lời:

 

“Trước đây nô tỳ phạm phải sai lầm, xin tiểu thư trách phạt.”

 

“Ngươi không cần…” Ta định ngăn nàng lại, nhưng những lời tiếp theo của nàng khiến ta kinh ngạc đến không thốt nên lời.

 

Lời Thúy Trúc vang lên làm ta sững người:

 

“Hoa thị vệ… thích tiểu thư, luôn luôn thích. Nô tỳ đã biết từ lâu, nhưng vì lòng ích kỷ của mình mà đã làm không ít chuyện sai trái… Chuyện ở yến tiệc phong phi của Mục trắc phi, là nô tỳ tiết lộ vị trí của Hoa thiếu gia, để nàng ta có cơ hội bày mưu. Còn trong yến tiệc Trung Thu, chính nô tỳ đã nhân lúc hỗn loạn lao vào Hoa thị vệ, tạo cơ hội cho thích khách đánh ngất tiểu thư và bắt đi.”

 

Trong một khoảnh khắc, ta cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, lồng n.g.ự.c đau nhói, không rõ là vì ai hay là di chứng từ lần chắn mũi tên cho Trọng Dạ Lan.

 

Thúy Trúc tiếp tục vừa khóc vừa nói:

 

“Nô tỳ vì lòng riêng mà làm bao chuyện sai trái, thực sự không trung thành. Tiểu thư muốn đánh muốn g.i.ế.c nô tỳ, nô tỳ đều không oán trách. Nhưng Hoa thị vệ… Hoa thị vệ luôn xem tiểu thư quan trọng hơn cả tính mạng của mình. Bao lần nguy hiểm, huynh ấy đều dùng mạng mình bảo vệ. Dù người ngoài nói gì, huynh ấy chưa từng có ý làm hại tiểu thư, nô tỳ có thể lấy mạng mình đảm bảo. Xin tiểu thư đừng thấy c.h.ế.t mà không cứu.”

 

Nhìn trán nàng đã đỏ ửng, ta cố gắng nén xúc động, khàn giọng nói:

 

“Ngươi đứng dậy đi.”

 

Nhưng Thúy Trúc không đứng dậy, vẫn quỳ, khẩn cầu ta trừng phạt nàng. Ta xoay người vào trong, lục tìm chiếc vòng tay ta đã ném xuống gầm giường vài ngày trước, cất vào trong áo rồi bước ra ngoài.

 

Nhìn Thúy Trúc vẫn đang dập đầu, ta nói:

 

“Đi thôi, theo ta đến phủ của Kinh Triệu Doãn.”

 

Không để ý đến sự vui mừng hiện lên trên mặt Thúy Trúc, ta bước đi. Nàng lập tức theo sau.

 

Tại phủ của Kinh Triệu Doãn, ban đầu họ không đồng ý để ta gặp Hoa Nhung Chu, nhưng vì ta kiên quyết, cuối cùng vẫn cho phép, chỉ để mình ta vào.

 

Đây là lần thứ hai ta bước vào nhà lao. Lần đầu là vì Hoa Thâm. Nơi này vẫn ẩm ướt và lạnh lẽo như trước.

 

Theo chân cai ngục đến trước một phòng giam, ta thấy bên trong có một người đang nằm sấp trên nền đất, toàn thân phủ một tấm vải thô. Ta bước vào, người đó khẽ động đậy, ngồi dậy, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-72.html.]

 

“Tiểu thư, người đến rồi.” Hoa Nhung Chu lại trở về dáng vẻ tội nghiệp ngày xưa, ánh mắt nhìn ta như một chú chó nhỏ.

 

Ta cúi xuống, định vén tóc hắn lên, nhưng hắn nghiêng đầu né tránh:

 

“Bẩn lắm.”

 

Lòng n.g.ự.c như bị bóp nghẹt, ta đưa tay nâng lấy mặt hắn, nói:

 

“Không bẩn, một chút cũng không bẩn.”

 

Hoa Nhung Chu sững sờ, rồi nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

 

“Ngươi không mang họ Hoa, đúng không?” Ta ngồi xuống bên cạnh, mở lời.

 

Ánh mắt hắn rõ ràng co lại, sau đó mới gật đầu.

 

“Vậy tại sao lại nói mình mang họ Hoa?” Ta hỏi tiếp.

 

“Vì tiểu thư.”

 

Ta ngỡ ngàng, nhìn vào mắt hắn. Hắn nói:

 

“Ta… không muốn giữ họ cũ, nên luôn không mang họ. Gặp được tiểu thư, ta tự lấy họ cho mình.”

 

Hoa Nhung Chu nhìn ta, ánh mắt đầy thành kính, từng chữ một nói:

 

“Lấy họ của người… làm họ của ta.”

 

Khoé mắt ta cay xè, ta gõ nhẹ đầu hắn, nói:

 

“Ngốc à… đó là điều nữ tử mới nói.”

 

“Ta không quan tâm.” Ánh mắt Hoa Nhung Chu cháy rực chưa từng thấy.

 

Ta tránh ánh nhìn của hắn, hỏi:

 

“Tại sao ngươi không thích họ cũ? Tại sao ngươi giết… vị phú thương họ Lý kia? Và chiếc vòng này, từ đâu mà có?”

 

Ta mở lòng bàn tay, chiếc vòng tay nằm yên trên đó.

 

Hoa Nhung Chu cúi đầu, nói:

 

“Hóa ra tiểu thư đã biết, vậy tại sao còn hỏi ta?”

 

“Vì ta muốn nghe chính miệng ngươi nói.” Ta kéo người hắn xoay lại, buộc hắn nhìn thẳng vào ta.

 

Hắn khẽ rít lên một tiếng, ta sững lại, đưa tay vén tấm vải thô trên người hắn. Trước mắt ta là cơ thể đầy những vết roi chi chít.

 

Hồng Trần Vô Định

“Bọn chúng dám đánh ngươi sao?” Ta giận đến mức muốn tìm cai ngục để tính sổ, nhưng tay áo lại bị hắn kéo lại.

 

Hoa Nhung Chu nhìn ta, nói:

 

“Tiểu thư không muốn nghe ta nói nữa sao?”

 

Ta đắn đo một lát, rồi ngồi xuống lại.

 

Hắn mới chậm rãi kể:

 

“Tiểu thư từng hỏi ta có oán hận gia đình phú thương kia không. Ta nói không, nhưng tiểu thư không nghe nửa câu sau của ta… vì ta đã g.i.ế.c hắn rồi.”

 

Dù đã nghe Trọng Khê Ngọ nói qua, lòng ta vẫn không khỏi run lên.

 

“Ta sinh ra ở một ngôi làng nhỏ. Cha ta có danh hiệu tú tài, nhưng cả đời mắt cao tay thấp, không làm được việc gì. Gia đình ta chỉ dựa vào mẹ ta xoay xở. Năm ta lên năm, mẹ ta vì làm việc quá sức mà ngã bệnh. Không có tiền mua thuốc, bà qua đời. Năm sau, cha ta lấy một người khác, rồi bà ta sinh cho ông một đứa nhi tử.

 

Khi ta mười tuổi, nhà bị mất mùa, bà ta xúi giục cha ta bán ta đi. Bà ta nói, vì ta sinh ra đẹp đẽ, bán được giá. Còn đứa đệ đệ ta không đẹp nên không ai muốn mua.”

Loading...