Tẩy Phấn Son - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:28:47
Lượt xem: 442
Nghe hắn kể, ta không nói một lời. Một tuổi thơ như vậy chắc chắn đầy đau đớn.
Hồng Trần Vô Định
“Ta không oán trách việc bị bán đi, nhưng từ đó quyết định không giữ họ Tề nữa. Thế nhưng nữ nhân đó vì ghen ghét cha ta thường nhắc về mẹ ta, đã bán ta cho… phú thương họ Lý.
Tên lão già mua ta… là một kẻ biến thái, thích giở trò với đồng nam.”
50
Ta mở to mắt, kinh ngạc lắng nghe, còn Hoa Nhung Chu thì dường như không để ý đến cảm xúc của ta, vẫn tiếp tục kể:
“Ban đầu, lão già đó đối xử rất tốt với ta. Nhưng sau đó, hắn bắt đầu động tay động chân. Ta phản kháng thì hắn lộ nguyên hình, đánh chửi ta không thương tiếc. Nhưng ta không sợ, dù bị đánh đến mình đầy thương tích, ta cũng không chịu khuất phục.
Hắn thấy vậy liền cho thuốc mê vào thức ăn. Ta nghi ngờ nên đổi bát canh của mình với hắn. Hắn uống phải và mê man. Ta biết, nếu hắn tỉnh lại, ta sẽ tiếp tục cuộc sống như trước, nên ta cầm giá nến, từng cú, từng cú đập vào đầu hắn… Sau đó châm lửa đốt nhà rồi bỏ trốn. Năm đó, ta mới mười tuổi.”
Hoa Nhung Chu ngừng lại, ta không nói gì, thực chất là không biết phải nói gì.
“Sau đó, ta trốn sang nơi khác làm ăn mày. Ở đó, một người thợ tên là Vệ Hiền nhận nuôi ta. Ban đầu, ta tưởng ông ấy chỉ muốn truyền lại tay nghề, vì vậy chọn ta từ đám trẻ ăn mày. Nhưng không ngờ, ông ta cũng có những ý đồ bẩn thỉu như lão già kia. Dù ông ta không đánh ta, nhưng ta lại một lần nữa phải bỏ trốn, tiếp tục làm ăn mày. Từ đó, ta bôi đầy bùn lên mặt mỗi ngày, để không ai chú ý đến ta nữa… cho đến khi vô tình va phải xe ngựa của tiểu thư. Cuộc đời mười mấy năm đầy bùn nhơ của ta từ đó không còn quá cay đắng nữa.”
Nghe đến đây, ta mới nhận ra, vẻ đẹp của Hoa Nhung Chu, thứ ta từng nghĩ là may mắn, lại là nguồn gốc của tất cả những khổ đau mà hắn phải chịu đựng. Ở thế giới này, kẻ đẹp đẽ mà không có quyền thế, dù là nam hay nữ, đều khó sống.
Ta mấp máy môi, nhưng không thốt nên lời.
“Hồi nhỏ, ta ghét nhất là bị người khác khen đẹp. Nhưng khi tiểu thư nói ta đẹp, ta lại cảm thấy rất vui. Vì tiểu thư, ta đã quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ hơn, trở nên đủ sức bảo vệ người. Ở Tấn Vương phủ, khi so tài võ nghệ, người ta nói ta tiến bộ rất nhanh, nhưng đó là vì với họ là so tài, còn với ta là… cược mạng mình.”
Hoa Nhung Chu cười, giọng điệu mang vẻ quyết liệt, nhưng nụ cười lại hệt như một đứa trẻ.
“Còn chiếc vòng tay của ta… và người thợ đó…” Ta phải mất một lúc mới tìm lại được giọng nói.
Ánh mắt Hoa Nhung Chu thoáng qua một tia u ám:
“Ta thấy tiểu thư ở lễ tế tổ tay không tấc sắt, suýt nữa bị thương, nên nhớ đến tay nghề của ông ta. Vì vậy, ta quay lại tìm, muốn lấy một món ám khí dành cho nữ tử. Nhưng ông ta lại không biết điều, dùng ám khí uy hiếp, định cưỡng ép ta… Ta đã không kiềm chế được mà g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.”
Lòng ta như bị bóp nghẹt. Mắt bỗng nhòa đi, chỉ nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Hoa Nhung Chu:
“Tiểu thư, đừng khóc, ta không sao…”
Ta… đã khóc sao?
Đưa tay lên sờ mặt, quả nhiên, cả bàn tay ướt đẫm.
Hoa Nhung Chu cẩn thận đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt ta, nhẹ giọng nói:
“Ta biết mình đã sai, tiểu thư không cần quan tâm đến ta. Những lỗi lầm ta đã phạm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-73.html.]
“Ngươi không sai.” Ta nắm lấy tay hắn, kéo hắn vào lòng:
“Yên tâm, ta sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Hoa Nhung Chu im lặng hồi lâu. Ta vỗ nhẹ lên tay hắn rồi đứng dậy. Thoáng chốc, ta như thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nhưng khi nhìn lại, gương mặt hắn chỉ đầy cảm động.
Sau khi trấn an vài câu, ta bước ra ngoài. Đến cửa nhà lao, ta quay lại nói với cai ngục:
“Ta không cần biết ai quản lý nơi này, nhưng thị vệ của ta chưa định tội, nếu các ngươi còn dám động vào hắn một lần nào nữa, ta sẽ bắt các ngươi trả giá gấp đôi.”
Cai ngục khó xử nói:
“Hoa tiểu thư, là do người bên trong… không chịu hợp tác. Vả lại chúng ta cũng không quyết định được, đây là ý từ bên trên…”
Bên trên?
Ta dừng bước, lạnh lùng nói:
“Vậy thì truyền lời của ta cho người bên trên. Hắn sẽ biết phải cân nhắc.”
Cai ngục lúng túng không đáp. Ta không nói thêm, quay người đi thẳng.
Ra đến ngoài, Thúy Trúc nhìn ta với vẻ mặt lo lắng. Ta không quan tâm, tiếp tục bước về phía xe ngựa.
“Tiểu thư…”
Nghe tiếng gọi từ phía sau, ta dừng chân bên cạnh xe ngựa, lạnh nhạt nói:
“Chuyện của Hoa Nhung Chu không cần ngươi nói, ta tự có chủ ý. Khi trở về phủ, ngươi đến chỗ quản gia lĩnh bạc và khế ước bán thân, tự mình rời đi. Ta có thể không truy cứu lỗi lầm của ngươi, nhưng cũng không thể giữ ngươi lại.”
Thúy Trúc vội vàng chạy đến trước mặt ta, quỳ xuống. Ta mới dừng lại.
Nàng dập đầu ba cái thật mạnh, đến mức trán bật máu. Ta không nói gì, chỉ nhìn nàng. Nước mắt tràn ra từ đôi mắt đỏ hoe, nàng nghẹn ngào:
“Nô tỳ biết lỗi, xin nhận đánh phạt, bạc và khế ước nô tỳ đều không cần. Chỉ cầu tiểu thư để nô tỳ ở lại, được thấy Hoa thị vệ bình an vô sự. Sau đó, dù người có phát bán nô tỳ đi, nô tỳ cũng không oán trách.”
Thúy Trúc với khuôn mặt như đóa hoa, giờ đây đã khóc đến tèm lem nước mắt, quả nhiên tình cảm là thứ dễ khiến người ta mất lý trí nhất.
“Được.” Ta chỉ thốt ra một chữ rồi lên xe ngựa, không nói thêm gì.
Thúy Trúc lau nước mắt, vội vàng đứng dậy, bước theo bên cạnh xe ngựa.
Trở về Hoa phủ, ta lập tức sai người đi tìm đôi phu thê họ Lý đã gây náo loạn trên phố hôm đó. Thế nhưng không có chút tin tức nào, cả trong kinh thành lẫn quê nhà biên thành của họ. Không biết là do thị vệ của Hoa phủ bất tài hay do họ có cách ẩn náu quá giỏi.
Hoa tể tướng cũng vài lần đến viện của ta, hỏi han sự tình. Ta chỉ lấy lý do bị người khác hãm hại để che đậy, dù sao trong mắt Hoa tể tướng, một thị vệ cũng không đáng để làm ảnh hưởng đến ta.