Tẩy Phấn Son - Chương 74: Có tội hay không, không phải sự thật quyết định.
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:30:01
Lượt xem: 433
Lúc này, ta mới thấm thía quyền lực và các mối quan hệ quan trọng nhường nào. Nếu không có những thứ ấy, làm gì cũng khó khăn.
Vì vậy, ta quyết định vào cung, lần này trực tiếp đi tìm Trọng Khê Ngọ.
Khi thấy ta, Trọng Khê Ngọ rõ ràng rất vui, liền đặt tấu chương trong tay xuống.
Ta không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
“Ngài có thể giúp ta tìm lại đôi phu thê họ Lý hôm đó được không?”
Ánh mắt Trọng Khê Ngọ thoáng tối đi, một lát sau mới ngẩng lên, nhìn ta với vẻ u sầu:
“Nàng hiếm khi chủ động tìm ta, ta còn tưởng lần này là vì ta.”
Ta tránh ánh mắt hắn, lạnh nhạt nói:
“Hoàng thượng, chuyện của Hoa Nhung Chu có uẩn khúc. Đôi phu thê họ Lý bỗng dưng biến mất, rõ ràng là vì chột dạ nên không dám lộ mặt. Điều đó chứng tỏ lời họ nói không phải hoàn toàn sự thật. Hoa Nhung Chu không đáng phải chịu cảnh bị giam giữ như vậy.”
“Ta đã nói với nàng, hắn tên Tề Nhung Chu, nhưng nàng vẫn gọi hắn là Hoa Nhung Chu. Nàng đang muốn bày tỏ lập trường với ta sao?” Giọng Trọng Khê Ngọ lạnh lẽo dần.
Ta đành dịu giọng:
“Hắn là thị vệ của thần thiếp, đã nhiều lần cứu thần thiếp trong lúc nguy hiểm. Thần thiếp không thể để hắn bị vu oan.”
“Thị vệ?” Giọng hắn cao lên, “Ánh mắt hắn nhìn nàng chẳng có chút gì giống thị vệ nên có cả.”
Bàn tay ta vô thức siết chặt trong ống tay áo. Suýt nữa ta quên mất, hắn là hoàng đế, người cao quý nhất thiên hạ. Nếu hắn nói yêu ta, làm sao có thể dung thứ cho bất kỳ ai khác bên cạnh ta?
Tâm trí ta đang rối bời, không kịp đáp lại. Đến khi bị hắn mạnh mẽ kéo lên, ta mới giật mình phản ứng.
Ánh mắt hắn như ngọn lửa cháy bùng, thiêu đốt cả trái tim ta. Hắn nói:
“Hóa ra nàng biết, nhưng vẫn để hắn ở bên cạnh nàng. Vậy nàng đặt ta ở đâu?”
Hắn vẫn là… một đế vương.
Ta cúi mắt, đáp:
“Thần thiếp chỉ đang bẩm báo với hoàng thượng về sự thật liên quan đến… Tề Nhung Chu. Chuyện này không hoàn toàn giống như những gì thị vệ Lâm Giang điều tra. Hoàng thượng chẳng lẽ không muốn nghe lý do sao?”
Trọng Khê Ngọ buông tay ta, xoay người, nói:
“Mỗi người nói một kiểu, nàng tin lời thị vệ của nàng, sao ta không thể tin lời thị vệ của ta?”
Ta vịn lấy tay ghế, hít một hơi sâu mới nói:
Hồng Trần Vô Định
“Hoàng thượng không muốn nghe cũng không sao. Ta sẽ tự đưa bằng chứng đến trước mặt ngài.”
Rõ ràng con đường này không thông. Trọng Khê Ngọ đã có thành kiến với Hoa Nhung Chu, tất nhiên sẽ không nghe lời ta. Vậy chỉ có thể tự mình tìm kiếm chứng cứ.
“Chỉ mong trước khi định tội, hoàng thượng đừng ra lệnh tra tấn nữa.” Trọng Khê Ngọ không quay đầu lại, ta đành hành lễ, cúi đầu rời đi.
Khi bước tới cửa, giọng hắn vang lên:
“Thiển Thiển, liệu có lần nào nàng chủ động tìm ta, chỉ vì… muốn gặp ta thôi không?”
Bàn tay ta khẽ run, cố lấy lại bình tĩnh, đáp:
“Vậy hoàng thượng sau này có thể cân nhắc đến cảm nhận của thần thiếp không? Ngài có rất nhiều cách để nói với thần thiếp, tại sao lại chọn… cách đó?”
Nói xong, ta bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rất lâu, đến khi cổ đau nhức mới tiếp tục đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-74-co-toi-hay-khong-khong-phai-su-that-quyet-dinh.html.]
Chương 15: Có tội hay không, không phải sự thật quyết định.
51
Vừa ra khỏi cổng cung, xe ngựa của ta đã bị chặn lại. Ta vén rèm xe, nhìn thấy Trọng Dạ Lan khoác trường bào màu tím, cưỡi ngựa đứng bên cạnh xe.
Nhìn thấy hắn, ta lập tức buông rèm xuống, không thèm liếc thêm một cái.
Chốc lát sau, giọng nói của hắn vang lên bên ngoài cửa sổ xe:
“Ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Ta đáp lại từ trong xe:
“Ta đã nói rõ với Vương gia rồi, nơi phố xá đông người tai mắt thế này, Vương gia chớ nên phá hủy thanh danh của ta nữa.”
Hắn im lặng hồi lâu, rồi giọng nói lại vang lên:
“Ta chờ nàng ở tửu lâu phía trước. Dù đó là nơi đông người, cũng coi như tĩnh lặng, người khác dù biết cũng chẳng bàn tán được gì. Nếu nàng muốn giải quyết chuyện thị vệ của mình, hãy đến đó.”
Bên ngoài, tiếng vó ngựa rời xa. Thiên Chi nhìn ta, ta nhắm mắt, nói:
“Đến tửu lâu phía trước.”
Bước vào gian phòng, Trọng Dạ Lan đã ngồi sẵn, phía sau là Nam Phong đứng canh.
Thấy Thiên Chi trở nên e dè, ta liền nói:
“Hai ngươi ra cửa đứng canh, không cần đóng cửa, cũng không xem là thất lễ.”
Nam Phong nhìn về phía Trọng Dạ Lan, thấy hắn không phản đối, liền cúi chào rồi lui ra cửa.
Ta cũng ngồi xuống bên bàn, Trọng Dạ Lan mở lời trước:
“Nam Phong nói, nàng đã gả nha hoàn của mình cho hắn?”
“Đó là chuyện của hai người họ, ta không can thiệp. Chỉ là trả tự do cho Thiên Chi, sau này thế nào tùy vào lựa chọn của nàng ấy.” Ta thản nhiên đáp.
Trọng Dạ Lan dường như khẽ mỉm cười. Không đợi hắn lên tiếng, ta đã nói trước:
“Vương gia vừa nhắc đến chuyện thị vệ của ta, giờ có thể nói rõ được chưa?”
Bị ta chặn lời, Trọng Dạ Lan chỉ đành đáp:
“Chuyện của thị vệ nàng, ta đã nghe nói. Ta biết nàng đang truy tìm tung tích của một đôi phu thê thương nhân. Ta đã tốn không ít công sức, cuối cùng cũng biết được nơi ở hiện tại của họ.”
“Ở đâu?” Ta vội hỏi.
Trọng Dạ Lan không trả lời ngay, vẻ mặt mang chút do dự.
Lúc này, ta mới bình tĩnh lại. Hắn đã nói rằng phải tốn nhiều công sức, lại thêm thái độ lưỡng lự này, rõ ràng không thể nào dễ dàng cho ta biết:
“Nói đi, điều kiện trao đổi của Vương gia là gì?”
Lần này, Trọng Dạ Lan thực sự ngẩn ra, hồi lâu mới thở dài, nói:
“Ta do dự không phải vì đang nghĩ nên đòi nàng thứ gì. Ta tìm ra tung tích của đôi phu thê ấy cũng không phải để mong nàng ghi nhận công lao.”
Ta im lặng. Trọng Dạ Lan tiếp lời:
“Chuyện này không đơn giản. Nếu chỉ vì một thị vệ, ta khuyên nàng chớ nên tiếp tục nhúng tay vào.”
“Ý Vương gia là muốn ta chọn cách tránh né, thí tốt giữ xe, bỏ mặc oan khuất trước mắt?” Ta cười nhạt.