Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:30:32
Lượt xem: 444

Trọng Dạ Lan không tức giận, chỉ nói:

 

“Thị vệ của nàng đã g.i.ế.c người trước, nói oan khuất cũng không đúng.”

 

“Giết người phải xem là g.i.ế.c ai. Vương gia dám nói rằng tay mình không vấy m.á.u sao?”

 

Trọng Dạ Lan khẽ cười:

 

“Ta còn không biết nàng lại sắc sảo đến vậy.”

 

Không để ý lời bông đùa của hắn, ta hỏi thẳng:

 

“Vậy đôi phu thê ấy hiện đang ở đâu?”

 

Trọng Dạ Lan thu lại ý cười, nói:

 

“Thôi được, để nàng tự mình đến gặp họ… cũng tốt. Ở khu nhà hoang phía nam thành, có một căn viện đã bị bỏ trống lâu năm, gần đây có người chuyển vào.”

 

“Đa tạ Vương gia, ngày sau nhất định ta sẽ không quên ân tình này.” Ta đứng dậy hành lễ.

 

“Không cần. Cứ xem như ta trả ơn cứu mạng trước đây của nàng.”

 

Trọng Dạ Lan cũng đứng dậy, dáng người cao ráo, nho nhã nhìn ta, ánh mắt ôn hòa, nụ cười phảng phất sự chân thành.

 

Ta không kiềm được, khóe môi cũng khẽ cong lên:

 

“Được, vậy chúng ta xem như thanh toán xong.”

 

Khi ta chuẩn bị cáo từ, Trọng Dạ Lan lại lên tiếng:

 

“Lẽ ra những lời này không nên do ta nói. Nhưng trong hoàng cung… sóng gió quá nhiều. Nếu nàng muốn sống an yên, thì không nên đặt chân vào.”

 

“Khi nào ta nói ta muốn bước chân vào chứ?” Ta cười hỏi ngược lại.

 

Trọng Dạ Lan không đáp lời, chỉ nhìn ta:

 

“Nàng và ta cũng coi như có duyên. Nếu nàng không muốn nhận sự che chở của ta, ta cũng không ép. Nhưng ngày sau, nếu có chuyện gì, cứ tìm ta. Ta sẽ không từ chối.”

 

Tâm trí xoay chuyển một lát, ta mỉm cười:

 

“Vậy thì đa tạ Vương gia.”

Hồng Trần Vô Định

 

Ra khỏi tửu lâu, ta lên xe ngựa dưới sự dìu đỡ của Thiên Chi. Đang bước nửa chân lên xe, ta nghe thấy một tiếng gọi:

 

“A Thiển.”

 

Ta dừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy Trọng Dạ Lan đứng nơi cửa sổ tầng hai, ánh mắt chăm chú nhìn ta. Ta cũng nhìn hắn, mãi một lúc sau mới nghe hắn nói:

 

“Tạm biệt.”

 

Giọng không lớn, nhưng ta nghe rất rõ. Ta cúi đầu cười nhạt, bước vào xe ngựa mà không đáp lại.

 

Hoa Thiển từng yêu hắn, và hắn cũng từng d.a.o động vì ân tình cứu mạng. Nhưng giờ đây, cả hai chúng ta đều đã nhìn rõ. nữ nhân thường dùng cảm xúc để nói chuyện tình cảm, nhưng nam nhân phần lớn lại lý trí hơn nhiều.

 

Trở về Hoa phủ, ta chờ đến khi trời tối hẳn mới rời đi. Theo địa điểm mà Trọng Dạ Lan đã cung cấp, ta đến khu nhà hoang ở phía nam thành. Xuống xe ngựa, quả nhiên là một viện nhỏ, không mấy bắt mắt, thậm chí không có ai canh giữ.

 

Thương nhân từ nơi khác đến, lại không có thân thích ở kinh thành, thông thường sẽ trọ ở khách điếm, hoặc nếu có tiền thì mua viện riêng, mà việc này đều có khế ước mua bán ghi lại. Còn đôi phu thê này lại chọn trốn trong một ngôi nhà hoang, nên thị vệ của Hoa phủ mới không tìm ra tung tích.

 

Dưới sự hộ tống của thị vệ, ta đi thẳng vào nội viện, nhưng không thấy bóng người nào. Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an.

 

Bỗng nhiên, cánh cửa trong nội thất bật mở, một nam nhân bước ra, vừa nhìn thấy chúng ta liền hoảng hốt, vội vàng đóng cửa lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-75.html.]

“Đập cửa cho ta.” Ta lạnh giọng ra lệnh, thị vệ lập tức hành động.

 

Chẳng mấy chốc, hai người bị lôi ra quỳ trước mặt ta. Chính là đôi phu thê hôm đó.

 

Đã là xét hỏi, thì phải có dáng vẻ xét hỏi. Ta sai người thắp đèn trong sân, rồi ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn đôi phu thê đang quỳ gối dưới đất.

 

Nữ nhân dường như còn nhớ mặt ta, mở miệng nói:

 

“Quý nhân, đêm khuya như vậy đến đây là có ý gì? Chẳng lẽ muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, để người c.h.ế.t không còn đối chứng?”

 

Ta nhìn nàng ta, lạnh nhạt đáp:

 

“Nếu ta muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, ngươi nghĩ ngươi còn có thời gian để quỳ ở đây mà nói chuyện sao?”

 

Nữ nhân đảo mắt, rõ ràng là kẻ không an phận. Ta quyết định ra tay trước, nói:

 

“Hôm đó ngươi ngang nhiên vu cáo giữa phố, ta nhất thời không kịp phản ứng để ngươi chạy thoát. Nay đến đây, ta muốn tính toán rõ ràng với ngươi.”

 

“Những lời ta nói đều là sự thật, không hề vu cáo nửa lời.” Nữ nhân vẫn ngoan cố.

 

“Nếu những lời ngươi nói là sự thật, sao các ngươi không đến công đường đối chứng, mà lại chạy trốn vào cái viện hoang này?” Ta nhận chén trà từ tay Thiên Chi, mở nắp chén, nhẹ nhàng thổi hơi nóng — không biết nàng tìm được chén trà này từ đâu.

 

Đôi phu thê nhìn nhau, không đáp. Ta làm bộ như vô ý ra lệnh:

 

“Trói chúng lại, đánh gãy chân, để tránh sinh lòng chạy trốn. Dám bôi nhọ Hoa phủ, ta không nuốt trôi cục tức này.”

 

Thấy thị vệ chuẩn bị ra tay, nữ nhân hốt hoảng kêu lên:

 

“Quý nhân minh xét, ta không dám làm trái ý Hoa phủ.”

 

“Ngươi còn nói không dám? Tề Nhung Chu là thị vệ của ta, các ngươi nói xấu hắn chẳng phải là tát thẳng vào mặt ta sao? Còn ngẩn ra làm gì, mau động thủ.” Ta quát lớn, thị vệ lập tức trói chặt họ lại.

 

Nữ nhân bị trói, lập tức gào khóc:

“Quý nhân tha mạng! Là cái tên tiểu súc sinh họ Tề kia làm điều ác trước, chúng ta… chúng ta chỉ là được người ta nhờ vả…”

 

“Câm miệng!” Người nam thấy vợ nói năng lỗ mãng, vội ngăn lại.

 

Ta nheo mắt, phất tay ra hiệu cho thị vệ lùi xuống, rồi cười lạnh:

 

“Ta biết có người nhờ vả các ngươi, nên không hỏi về chuyện đó. Nhưng các ngươi đã sai, lại còn vu cáo Tề Nhung Chu, lần này ta chỉ đến đây đòi lại công đạo cho hắn.”

 

Nữ nhân quỳ bò mấy bước, bị thị vệ ngăn lại, mới mở miệng:

 

“Quý nhân, lời chúng ta nói đều là sự thật, thật sự không phải vu cáo. Chính là tên tiểu tử họ Tề đã hại c.h.ế.t cha chồng ta.”

 

“Ngươi còn mặt mũi mà nói sao? Cha chồng ngươi là hạng người gì, có cần ta nói ra không?” Ta đặt mạnh chén trà xuống bàn.

 

Đôi phu thê đều run lên. Ta thấy thế liền nói tiếp:

 

“Tề Nhung Chu không truy cứu các ngươi, các ngươi lại chạy tới vu oan giá họa. Các ngươi nên thấy may mắn, nếu cha chồng ngươi còn sống, ta đảm bảo kết cục của hắn sẽ còn thảm hơn.”

 

Đôi phu thê sợ hãi, ta mới dịu giọng lại:

 

“Nhưng lỗi lầm của cha chồng ngươi, ta có thể không tính lên đầu các ngươi. Nhưng các ngươi phải đến công đường tự mình nói rõ mọi chuyện. Biết sai mà sửa, ta có thể tha thứ.”

 

“Chuyện này…” nữ nhân lén nhìn người nam một cái, rồi ấp úng mãi.

 

Thấy vậy, ta nhướng mày:

 

“Sao? Các ngươi không muốn? Là nghĩ rằng ta dễ nói chuyện hơn quan phủ sao?”

 

“Không phải vậy, quý nhân. Chỉ là… chúng ta nói ra, e rằng cũng vô ích…”

Loading...