Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:31:44
Lượt xem: 417

Ta đưa tay xoa đầu hắn, hắn ngẩn ra nhìn ta đầy khó hiểu. Ta cười nhạt:

 

“Nhưng yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra, dù phải trả bất kỳ giá nào.”

 

Hắn nắm lấy bàn tay ta đặt trên đầu hắn, không buông mà giữ thật chặt. Giọng hắn thấp thoáng sự hồi hộp:

 

“Ta... có quan trọng với tiểu thư không?”

 

Vẫn là gương mặt của một đứa trẻ, nhưng ánh mắt hắn lại đầy căng thẳng, như đang chờ đợi phán xét.

 

Ta không rút tay về, chỉ đáp:

 

“Có, rất quan trọng.”

 

Tề Nhung Chu nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên như ánh mặt trời giữa những ngày đông lạnh giá, làm ấm trái tim ta.

 

Người mà ta luôn coi như một đứa trẻ, hóa ra lại luôn đứng phía sau bảo vệ ta, không hề d.a.o động, để rồi phải chịu khổ sở đến mức này.

 

Ta dịu giọng, nói khẽ:

 

“Ta đã đuổi Thúy Trúc đi rồi.”

 

Sắc mặt Tề Nhung Chu chợt tối lại, lông mày nhíu chặt, lạnh lùng hỏi:

 

“Liên quan gì tới ta? Sao lại phải nói với ta?”

 

Quả thật, người này trở mặt cũng nhanh.

 

“Thiên Chi cũng sắp lấy chồng rồi. Nàng ở bên ta ngày càng ít.” Ta cúi đầu, cảm nhận bàn tay hắn đang siết c.h.ặ.t t.a.y ta hơn. Ta nói tiếp:

 

“Chờ ngươi được thả, ta cùng phụ mẫu có lẽ sẽ rời kinh thành. Lần này không phải là áo gấm về quê, mà là một hành trình không biết trước, có lẽ sẽ phải sống cuộc đời chật vật. Ngươi vẫn muốn đi theo ta sao?”

 

Cảm giác bàn tay hắn siết càng chặt hơn, đến mức ta muốn nhắc hắn đừng dùng sức quá, thì hắn đột ngột nói:

 

“Ta đi theo tiểu thư, chưa bao giờ vì vinh hoa phú quý. Vì vậy, dù ngày nào đó tiểu thư không cần ta nữa, muốn đuổi ta đi, ta cũng sẽ c.h.ế.t không rời.”

 

Ta khẽ bật cười, lòng thầm than thở:

 

“Ngươi nói xem, nếu phía trước là con đường đầy bất trắc và khổ ải, mọi người đều khuyên ta nên dừng lại, ta có nên đi tiếp hay chọn một con đường khác?”

 

Tề Nhung Chu ngơ ngác nhìn ta, làm ta bật cười, nói:

 

“Ngươi xem, ta lại đi hỏi ngươi những chuyện này làm gì.”

 

Hắn nghiêm túc đáp:

 

“Đường trước mặt nếu khó lường, thì quay đầu là hơn.”

 

Ta ngẩn ra, hắn lại mỉm cười:

 

“Nhưng vì tiểu thư, dù có phải lột da, róc xương, ta cũng không quay đầu lại.”

 

Lần đầu tiên hắn thẳng thắn bày tỏ tâm ý như vậy, ta không biết nên vui hay nên buồn, chỉ khẽ thở dài trong lòng, nhưng môi vẫn nở nụ cười.

 

Sau vài ngày thu xếp, ta đã bán hết cửa hiệu, tiền bạc cũng đã cất giữ cẩn thận. Rồi ta tiến cung để gặp Trọng Khê Ngọ, nhưng bị Cao công công cản lại, nói rằng hắn đang bận, không gặp ai.

 

Ta không vội, chỉ đứng đợi ngoài cửa. Cung nhân qua lại nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng ta vẫn bình thản, khiến Cao công công sốt ruột đến mức mặt tái xanh.

 

Chưa đầy nửa canh giờ, Trọng Khê Ngọ đã bước ra, vẻ mặt đầy tức giận. Ta chưa kịp nói gì đã bị hắn kéo vào trong.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-77.html.]

“Rầm!”

 

Cánh cửa đóng sầm lại, Cao công công cùng đám cung nhân đều bị chặn bên ngoài.

 

Trọng Khê Ngọ giơ tay ép ta vào cánh cửa, lúc này ta mới phát hiện ta chỉ cao đến n.g.ự.c hắn. Hiếm khi ta đứng gần hắn như vậy, gần đến mức tưởng chừng có thể cảm nhận hơi thở của hắn.

 

Nghĩ lại lần trước ở gần thế này là khi hắn cản ta uống canh giải rượu, nhưng lúc đó ta cuống quýt đến mức tự đập đầu mình.

 

Nghĩ tới chuyện ngốc nghếch đó, ta chưa kịp cười thì nghe giọng nói nghiến răng nghiến lợi của hắn vang lên:

“Nàng thật sự… to gan. Tính đúng rằng ta không nỡ để nàng đứng chịu lạnh mà bị người ta xì xào, nên cứ đứng trước cửa mà không chịu đi?”

 

53

 

Khoảng cách quá gần, hơi thở của hắn phả nhẹ lên trán ta. Ta nhấc tay đẩy hắn ra, nhưng hắn không hề nhúc nhích.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta nhìn xuống vạt áo vàng sáng trước mặt, rồi lên tiếng:

 

“Hoàng thượng, ngài đứng gần thần thiếp như vậy, e rằng không hợp lễ nghi.”

 

Trọng Khê Ngọ cất giọng, không hề có chút cảm xúc:

 

“Nàng lại muốn đẩy ta ra sao?”

 

Nghe hắn nói, ta ngẩng đầu nhìn, không ngờ hành động ấy khiến hắn hơi mất tự nhiên. Khoảng cách quá gần, khi ta ngẩng đầu, đôi môi suýt lướt qua cằm hắn.

 

Cuối cùng, hắn buông tay, lùi lại vài bước, rồi nói:

 

“Nói đi, hôm nay nàng đến đây để làm gì? Vẫn là vì tên thị vệ của nàng sao?”

 

“Không phải.” Ta trả lời, lấy từ trong áo ra một phong thư. “Ta đến để làm một giao dịch với hoàng thượng.”

 

Hắn cau mày nhìn ta. Ta tiến thêm vài bước, đưa thư đến trước mặt hắn. Hắn nhận lấy, vừa mở ra xem, vẻ giận dữ trên mặt lập tức biến mất. Đôi mắt hắn khẽ run, ngẩng lên nhìn ta, hỏi:

 

“Lá thư này, ai đưa cho nàng?”

 

“Nếu hoàng thượng đồng ý tha cho thị vệ của ta, ta sẽ coi như chưa từng nhìn thấy lá thư này. Những lời ta từng nói trước đây coi như vô nghĩa, từ nay về sau, ta sẽ không truy cứu chuyện của Hoa Thâm nữa, tất cả để hoàng thượng tự quyết định.”

 

Hắn im lặng hồi lâu, rồi ngẩng lên, ánh mắt như bị nhuộm bởi một tầng u tối:

 

“Nàng tin những gì trong thư, nhưng vẫn đem nó ra để giao dịch? Tên thị vệ đó quan trọng với nàng đến thế sao?”

 

“Không phải chuyện quan trọng hay không, mà là vì người bên cạnh ta vốn dĩ không còn mấy ai thật lòng với ta. Cho nên, những người đối tốt với ta, ta càng trân trọng hơn.”

 

Hắn bước lên một bước, ta lại lùi một bước.

 

“Thế còn ta thì sao? Ta đã đối xử với nàng thế nào, chẳng lẽ nàng không hề thấy sao?” Hắn hỏi, giọng mang theo chút khàn khàn.

 

“Thấy rồi thì sao? Trong lòng hoàng thượng không phải luôn có những điều quan trọng hơn sao?” Ta cười nhạt đáp.

 

“Ta chỉ là...”

 

“Hoàng thượng không cần giải thích. Hôm nay ta đến đây không phải vì chuyện này.” Ta cắt ngang lời hắn.

 

Nhìn thấy hắn siết chặt lá thư đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, giọng nói của hắn trở nên trầm thấp:

 

“Tên thị vệ của nàng đã gây tội, há lại nói tha là tha được sao?”

 

Ta cúi đầu, đáp:

 

“Chuyện của Tề Nhung Chu, hắn quả thật có lỗi, nhưng không đến mức phải đền mạng. Từ nhỏ hắn đã chịu khổ sở đủ đường, gặp chuyện khó toàn vẹn cũng là lẽ thường. Lý lão gia đã hại không biết bao nhiêu đứa trẻ, gia đình hắn cũng không yêu cầu Tề Nhung Chu đền mạng. Hoàng thượng, hà cớ gì phải ép bọn họ đến để chỉ điểm?”

Loading...