Tẩy Phấn Son - Chương 80
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:35:14
Lượt xem: 439
Sau một ngày nghỉ ngơi, ta viết thư gửi đi, trong lúc chờ hồi âm, hiếm hoi ghé qua viện của Hoa phu nhân. Lý ma ma đứng canh ngoài cửa, thấy ta, vành mắt bà đỏ hoe:
“Tiểu thư cuối cùng cũng tới, lão nô còn tưởng tiểu thư vì phu nhân lỡ lời mà không bao giờ đến nữa.”
Ta nắm tay bà, nhẹ giọng nói: “Là ta bất hiếu, những ngày qua đã làm phiền ma ma nhiều.”
Lý ma ma run rẩy đáp lại: “Không phiền, không phiền…”
Bước vào trong phòng, chỉ thấy Hoa phu nhân đang ngồi thêu, bộ dáng trầm mặc già nua, tóc đã bạc trắng. Kể từ khi Hoa Thâm qua đời, phu nhân luôn giam mình trong phòng.
Hồng Trần Vô Định
Lòng ta trào dâng cảm giác áy náy. Hoa Thâm vì cứu ta mà chết, nhưng ta lại bỏ qua cơ hội báo thù chỉ để bảo vệ Hoa Nhung Chu. Nhưng dù ta muốn báo thù, cũng có thể làm gì? Ở đây không có tòa án, mà Trọng Khê Ngọ thì nhất quyết bao che, ta làm sao động đến được Thích quý phi?
Ta không có sức mạnh phi thường, cũng chẳng có quyền thế, chỉ là một nhân vật phụ không có hào quang hay đặc quyền gì. Từ khi xuyên không tới đây, ta đã luôn bị ràng buộc, phải suy tính từng bước, nhưng vẫn có những việc lực bất tòng tâm.
Ta ngồi xuống bên cạnh Hoa phu nhân, khẽ cất lời:
“Mẫu thân, nữ nhi đến thăm người.”
Bàn tay đang thêu của bà khẽ run, nhưng người vẫn không động đậy.
Ta tựa đầu vào lưng bà, vòng tay ôm lấy bà từ phía sau, nhẹ giọng:
“Nữ nhi bất hiếu, khiến mẫu thân phải khổ tâm.”
Bà nâng tay lên che miệng, nhưng tiếng nức nở vẫn không thể ngăn được.
Ta cảm thấy mắt mình nóng lên, nghẹn ngào nói:
“Mẫu thân, nữ nhi nhớ người.”
Cuối cùng, Hoa phu nhân không thể kìm nén được nữa, quay lại ôm chặt lấy ta, khóc lớn:
“Là ta phân không rõ đúng sai, mắng oan con, là mẹ không đủ bao dung…”
Ta và Hoa phu nhân cùng khóc một trận, rũ bỏ được bao ngăn cách. Từ đó, khoảng cách giữa hai mẹ con đã giảm đi không ít.
Đêm trước đại yến ngày mùng 5, ta tìm Hoa tể tướng một mình, khẽ nói:
“Ngày mai người trong cung đông đúc ồn ào, thân thể mẫu thân yếu nhược, hay là đừng đến dự yến thì hơn.”
Hoa tể tướng do dự, rồi gật đầu:
“Cũng phải, dù sao yến tiệc trong cung cũng chẳng có gì đáng xem, để bà ấy ở nhà nghỉ ngơi thì hơn.”
Ta gật đầu, lại hỏi:
“Phụ thân đã suy nghĩ xong việc từ quan chưa?”
Ông vuốt râu, đáp:
“Bài vị của ca ca con đã được an vị. Giờ đây điều duy nhất khiến ta canh cánh trong lòng chính là kẻ hại ca ca con. Nếu chuyện đó được làm rõ, ta có c.h.ế.t cũng mãn nguyện.”
Nén lại cơn đau trong lòng, ta nhẹ nhàng nói:
“Phụ thân đừng nói như vậy, nữ nhi nhất định bảo vệ người và Hoa gia an toàn.”
Ông mỉm cười, xoa đầu ta:
“Ngoan lắm.”
55
Sau khi về viện, ta cân nhắc hồi lâu rồi gọi Hoa Nhung Chu tới, đưa cho hắn một xấp ngân phiếu:
"Ngày mai ngươi thay ta làm một việc. Phụ thân mấy ngày nữa sẽ từ quan, ta cùng phụ thân bàn bạc muốn đến Giang Nam an cư. Ngươi trước hết cầm số bạc này đi tìm một nơi tốt, chờ chúng ta dọn đến."
Hoa Nhung Chu nhíu mày, không chịu nhận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-80.html.]
"Cớ gì phải để ta đi trước? Đây rõ ràng là muốn đuổi ta đi."
Ta chẳng chút chột dạ, cười đáp:
"Chuẩn bị sớm chẳng phải tốt hơn sao? Để sau này dọn nhà khỏi tay chân luống cuống. Ngươi đi trước sắp xếp, chúng ta sẽ theo sau."
Nhìn Hoa Nhung Chu vẫn còn nghi hoặc, ta giơ xấp ngân phiếu lên, tiếp tục nói:
"Trong viện này giờ chỉ còn ngươi và Thiên Chi. Sau này nàng ấy ở lại kinh thành, bên cạnh ta chỉ còn mình ngươi là người ta có thể tin tưởng. Đây là khoản bạc không nhỏ, ngươi không đi thì ta biết giao cho ai?"
Nghe ta nói vậy, sắc mặt Hoa Nhung Chu có chút dịu lại, nhưng vẫn không chịu nhận bạc:
"Nhưng ta cảm thấy tiểu thư đang tìm cách đuổi ta đi."
Ta giật mình nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, cau mày đáp:
"Ngươi đi nhiều nhất nửa tháng, chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy ta và Hoa phủ có thể trốn chạy sao?"
Hoa Nhung Chu cúi đầu, vẫn không chịu nhượng bộ:
"Ta vẫn nghĩ chờ đến lúc cùng đi sẽ an toàn hơn. Ta không yên tâm khi tiểu thư ở lại một mình."
Ta giả vờ giận dữ:
"Ngươi không yên tâm điều gì? Bảo ngươi làm việc cũng không muốn, sao không nói thẳng là không muốn đi?"
Nói rồi ta định rút lại ngân phiếu, nhưng hắn đã vội vàng giữ lấy, ngập ngừng nói:
"Vậy... ngày mai ta sẽ đi."
Ta khẽ mỉm cười, dặn dò:
"Được rồi, ta chờ tin của ngươi. Nhớ xem kỹ vài nơi, để phụ thân quyết định. Chọn nơi không quá nhộn nhịp, nhưng cũng đừng quá hẻo lánh. Đó là nơi chúng ta sẽ sinh sống sau này, ngươi nhất định phải để tâm."
Hoa Nhung Chu lộ vẻ không yên tâm, đáp:
"Vậy tiểu thư nói giữ lời, rời kinh thành rồi sẽ đến tìm ta, không được lừa ta đâu."
Ta bật cười, nhìn hắn đầy ý trêu chọc:
"Ngươi chẳng phải nói ta chưa bao giờ nói dối sao? Còn lo gì nữa?"
Lần này hắn không hỏi thêm nữa, quay người chuẩn bị hành lý.
Thấy hắn rời đi, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng lừa được hắn rời khỏi kinh thành. Người này như có thuật đọc tâm, mỗi lần ta nghĩ gì hắn đều nhìn thấu.
Ngày mai sẽ có việc lớn xảy ra, ta không muốn hắn bị cuốn vào, càng không muốn hắn vì ta mà gây thù chuốc oán.
Ngày mùng 5, ta không dẫn Thiên Chi mà chỉ một mình đến hoàng cung. Hoa Nhung Chu kiên quyết tiễn ta tới cổng.
Xuống xe, hắn ghé sát tai ta nói:
"Tiểu thư nhớ nhanh chóng đến tìm ta, nếu không ta sẽ quay lại tìm người."
Dứt lời, hắn quay người lên ngựa, cười rạng rỡ. Ta quay đi, bước qua cổng cung, như cắt đứt một đoạn duyên.
Nếu không phải Hoa Thiển, liệu ta có được tự do hơn chăng?
Trong đại điện, ta cùng Hoa tể tướng an vị. Một lát sau, Thích quý phi cũng đến. Ta để ý mọi động thái của nàng ta, chờ đến khi yến tiệc bắt đầu, liền sai cung nữ truyền lời, rồi rời khỏi đại điện.
Ta chẳng buồn che giấu hành tung, bởi ta biết, tất cả đều đang nằm trong tầm mắt của Hoàng thượng.
Tìm đến một nơi yên tĩnh, chỉ chốc lát, Thích quý phi đã tới.
"Muội muội sao gấp gáp gọi ta tới đây vậy?" Thích quý phi tiến lại gần, hương thơm thoảng qua.
Ta không trả lời, chỉ nhìn về phía sau nàng. Hiểu ý, nàng ra hiệu cho cung nữ lui xa.