Tẩy Phấn Son - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:36:31
Lượt xem: 395
Sai lầm của nàng chính là quá tự tin, sớm đuổi hết cung nhân ra ngoài.
"Nghe cho rõ đây, là ta không muốn vị trí trong hậu cung này, chứ không phải vì ta sợ ngươi. Thứ ngươi xem là bảo vật, trong mắt ta chẳng đáng gì."
Đôi mắt nàng lóe lên sát khí:
"Ngươi điên rồi sao? Dám đối xử với ta thế này, ngươi không sợ ta lấy mạng cả nhà ngươi ư?"
"Đáng tiếc, cả đời này ngươi chẳng còn cơ hội ấy nữa."
Ta cười nhạt. Sắp tới, ta sẽ tự thú trước mặt mọi người, nàng làm gì còn cơ hội hủy hoại Hoa gia?
"Ngươi nghĩ rằng cái tên súc sinh ca ca của ngươi chắn một kiếm cho ngươi thì ngươi có thể an ổn sao? Rồi sẽ có ngày ta khiến ngươi..." Nàng vẫn tiếp tục buông lời mắng nhiếc.
Bàn tay ta khựng lại, cơn phẫn nộ chôn sâu bấy lâu bỗng trỗi dậy.
Kẻ này thật không biết sống chết. Ban đầu ta chỉ muốn dọa nàng ta để trút giận, nhưng nàng ta lại nhắc đến Hoa Thâm – người đã hy sinh mạng sống để bảo vệ ta. Đây là vết thương và sự hổ thẹn lớn nhất trong lòng ta.
Ta buông tay khỏi tóc nàng. Nàng chống tay muốn đứng dậy. Nhưng khi nàng vừa định cử động, ta vung tay lên, nàng theo phản xạ lấy tay che mặt, nhưng động tác vẫn chậm một nhịp.
Máu tươi nhỏ giọt xuống đất, từng giọt, từng giọt. Nàng ta run rẩy đưa tay chạm lên mặt, nhìn thấy tay mình đầy máu, rồi… lăn ra bất tỉnh.
Ta đã phá hủy thứ quý giá nhất của một phi tử hậu cung – nhan sắc. Có lẽ nàng ta chưa từng chịu đựng nỗi kinh hoàng như vậy.
Nhìn vết xước dài bên má nàng ta, ta bĩu môi: "Quá yếu đuối. Một vết xước mà đổi lấy một mạng của Hoa Thâm, ngươi còn lời to."
Ta chậm rãi biến con d.a.o nhỏ trong tay thành chiếc vòng tay, rồi đeo lại vào cổ tay. Sau đó bước đi về phía khác, đợi xem cung nhân của nàng ta mất bao lâu để phát hiện ra.
Ta không chút e ngại vì ta biết, tối nay còn có chuyện quan trọng hơn. Dù có chuyện gì xảy ra lúc này, Trọng Khê Ngọ cũng sẽ áp chế để ta có thể hoàn thành việc tố giác.
Ta đã hứa không truy cứu chuyện của Hoa Thâm, nhưng lòng ta vẫn khó yên. Thích quý phi chẳng những không hối cải, lại còn trơ tráo. Ta chỉ hứa tha mạng cho nàng ta, việc này không tính là nuốt lời.
Ta để nàng sống, vì Trọng Khê Ngọ vốn đã kiêng dè Thích gia, giữ mạng nàng là giới hạn cuối cùng của hắn. Ta không thể chạm vào giới hạn đó.
Không ngoài dự đoán, ta vừa quay lại yến tiệc chưa đến nửa khắc, đã thấy một vị công công vội vàng bước vào, cúi đầu thì thầm bên tai Cao Dư.
Cao Dư nhìn ta với vẻ kinh ngạc, sau đó bước đến bên Trọng Khê Ngọ, nhỏ giọng bẩm báo. Trong khoảnh khắc, Trọng Khê Ngọ quay đầu về phía ta. Ta không né tránh, nhìn thẳng vào hắn, cuối cùng hắn chỉ cười nhạt, giơ tay ra hiệu cho Cao Dư đi giải quyết. Có lẽ hắn đang dập tắt mọi rắc rối.
Ta thu hồi ánh mắt, cúi nhìn chén rượu trước mặt. Bên tai vang lên giọng nói của Hoa tể tướng:
"Yến tiệc hôm nay không hợp khẩu vị con sao? Lát nữa về, ta sẽ dẫn con đi ăn món khác."
Đối diện ánh mắt từ ái của phụ thân, ta hít một hơi thật sâu, ép lòng mình bình ổn lại:
"E rằng không còn cơ hội nữa."
Hoa tể tướng hiếm khi lộ vẻ nghi hoặc. Ta cố nặn một nụ cười, khẽ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-82.html.]
"Phụ thân, bất kể tiếp theo nữ nhi làm gì, cũng đều là vì muốn bảo vệ Hoa gia."
Đúng lúc này, màn múa kết thúc. Hoa tể tướng định mở miệng, nhưng ta đã đứng dậy, bước đến giữa điện và quỳ xuống.
"Tiểu nha đầu này đang làm gì vậy?" Giọng thái hậu vang lên từ xa.
Ta ngẩng đầu, thấy thái hậu nhíu mày, nhưng ánh mắt không lộ vẻ bất mãn. Còn Trọng Khê Ngọ, chuỗi ngọc buông xuống từ vương miện che khuất ánh mắt hắn, khiến ta không thể nhìn rõ thần sắc.
Tiếng trò chuyện trong yến tiệc dần ngừng lại, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía ta. Ta lấy từ trong áo ra một tập giấy, cúi người đưa cao qua đầu:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, thần thiếp có việc muốn bẩm báo."
"Việc gì?" Giọng Trọng Khê Ngọ vang lên, nghe xa xăm, mờ mịt.
Ta hít sâu một hơi, lớn tiếng:
"Nhờ ân điển của Hoàng thượng và Thái hậu, thần thiếp luôn được che chở. Nhưng hành vi của Hoa gia, thực sự đã phụ lòng Hoàng ân. Thần nữ lòng không yên, hôm nay đặc biệt đến xin chịu tội."
Điện trở nên yên tĩnh như cõi chết. Đúng lúc này, giọng Trọng Dạ Lan vang lên:
"A Thiển…"
Giọng điệu mang theo vài phần ám chỉ, hắn hẳn đã đoán được ta muốn nói gì, nhưng ta không để ý, mở miệng:
“Ca ca Hoa Thâm từ nhỏ bướng bỉnh, gia phụ không nghiêm khắc quản giáo, để huynh ấy gây họa một phương. Giáo tử bất nghiêm, đây là tội thứ nhất.”
“Hoa phủ chiếm đoạt ruộng đất của dân, đuổi nông phu, khiến nhiều gia đình tan nát, vợ chồng ly biệt. Cá lớn nuốt cá bé, đây là tội thứ hai.”
“Lũ lụt tại Hoài Nam, Hoa gia phụ trách vận chuyển tiền cứu trợ. Nhưng khi tới nơi, tiền bạc chỉ còn lại một phần mười. Tham ô hủ bại, đây là tội thứ ba.”
“Trước triều, quan viên Mục gia vốn là trung lương, nhưng gia phụ vì tư lợi, vu oan hãm hại, khiến cả nhà bị lưu đày. Gây rối triều cương, đây là tội thứ tư.”
...
Từng tội danh được ta trình bày rành mạch, mỗi chữ mỗi câu như búa đập vào không khí tĩnh lặng. Khi ta dứt lời, cả đại điện vang lên tiếng hít thở lạnh lẽo, mọi người không ngờ ta lại là một kẻ m.á.u lạnh phản bội gia đình đến vậy.
Ta không dám nhìn biểu cảm của Hoa tể tướng, cũng không nghe thấy tiếng ông nói.
Tiếng của Trọng Khê Ngọ vang lên trước tiên:
“Mang lên đây.”
Một tiểu thái giám hấp tấp chạy tới, vì quá hoảng loạn mà vấp ngã một lần, nhận lấy tập trạng từ tay ta rồi khập khiễng dâng lên cho Trọng Khê Ngọ.
Mọi người đều im lặng chờ Trọng Khê Ngọ phán quyết. Cuối cùng, hắn mở miệng:
Hồng Trần Vô Định
“Tấn Vương phi có biết chuyện này không?”
Hắn đang hỏi Mục Dao. Gần đây nàng đã được phong làm chính phi của Tấn Vương.