Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:38:11
Lượt xem: 440

Ta nghĩ hẳn là mắt ta đã đỏ, bởi ta không còn nhìn rõ mặt người trước mắt. Nhưng như vậy cũng tốt, không thấy được biểu cảm của hắn, ta càng có thể cứng rắn hơn.

 

“Ngài như vậy… khiến ta làm sao có thể tin rằng sau này ngài sẽ không đổi thay… chọn ta mãi mãi? Quyền thế của ngài quá lớn…” Ta cúi đầu, xoa xoa mắt, lẩm bẩm như tự nói với mình, “Ngài phải bận tâm quá nhiều, trong lòng ngài… có lẽ lúc này có ta, nhưng trái tim của một hoàng đế sẽ có quá nhiều người, quá nhiều chuyện.”

 

“Được, được, được…”

 

Trọng Khê Ngọ nói liên tiếp ba tiếng “được,” sau đó đứng dậy, thân hình hơi loạng choạng:

“Ta từng nói những gì ta làm đều là để bảo vệ nàng cả đời bình an. Nàng không tin ta cũng được. Nhưng ta cũng đã nói… sẽ không để nàng rời đi.”

 

Hắn bước qua người ta, rời khỏi đại sảnh. Ta ngồi quỳ trên mặt đất, không động đậy. Đột nhiên ta muốn cười, vì sao mong muốn đơn giản được sống yên ổn trong thế giới này, lại khó đến vậy.

 

Ta không phải không tin hắn, mà là chính hắn không biết… hắn căn bản là không làm được.

 

Những ngày sau đó, ta bị giam lỏng trong một cung điện xa lạ, không biết tên. Trọng Khê Ngọ không xuất hiện lần nào, bên cạnh ta hiện giờ chỉ còn lại một người… là Ngân Hạnh.

 

Nàng ta vẫn hầu hạ ta như trước, ta chẳng buồn so đo chuyện xưa, coi như nàng không tồn tại.

 

Trọng Khê Ngọ giam ta thế này, không biết rốt cuộc là muốn làm gì. Ta đã trái ý hắn, hắn lại định dọn dẹp cục diện này thế nào?

 

Bên ngoài cung điện, thỉnh thoảng vang lên những tiếng ồn ào. Nghe nói Thích quý phi sau khi tỉnh lại đã tìm cách đến gây sự với ta. Nhưng vì có trọng binh canh giữ, nàng ta chỉ có thể hàng ngày đứng ngoài lớn tiếng chửi rủa. Người ta bảo, vết d.a.o trên gương mặt như hoa của nàng ta không cách nào chữa lành.

 

Nàng ta muốn báo thù Hoa phủ, nhưng Hoa tể tướng đã thất thế, lại bị Trọng Khê Ngọ quản thúc chặt chẽ. Muốn báo thù ta, nhưng không thể xông vào cung điện này, khiến nàng ta tức đến phát điên.

 

Ngân Hạnh muốn làm ta vui, mỗi ngày đều kể chuyện Thích quý phi nhục nhã ra sao, nhưng ta nghe rồi lại chẳng cảm thấy gì.

 

Ở nơi này, lần đầu tiên ta cảm nhận được cảm giác “một ngày dài như cả năm”. Sau mười ngày bị giam giữ, cuối cùng Trọng Khê Ngọ cũng xuất hiện. Gương mặt vốn luôn ôn hòa của hắn giờ đây đầy u ám, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

 

Ta không nói gì, ngồi yên tại chỗ, coi như không thấy hắn.

 

Trọng Khê Ngọ bước đến gần ta:

 

“Thiển Thiển, đã mười ngày rồi, nàng vẫn không muốn nói chuyện với ta sao?”

 

Giọng điệu của hắn lộ rõ vẻ cầu xin, nghe mà xót xa. Nhưng ta vẫn giữ vẻ lạnh lùng, đáp:

 

“Hoàng thượng nói đùa rồi. Thần thiếp chỉ là một tội nhân, nào dám mở miệng?”

 

Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, như đang tự nói với mình:

 

Hồng Trần Vô Định

“Từ khi ta có trí nhớ đến nay, chỉ gặp ngoại tổ mẫu của mình bốn, năm lần. Họ sống lâu dài ở vùng Giang Nam. Dù ta đã lên ngôi hoàng đế, họ Hà là thân tộc của ta, nhưng cũng không dám tùy tiện vào kinh. Nàng có biết vì sao không…”

 

Ta xoay người, không muốn nghe hắn nói thêm.

 

Hắn cuối cùng thở một hơi lạnh:

 

“Nàng thực sự không để tâm đến gì nữa sao? Ngay cả tên thị vệ nàng đuổi đi cũng không quan tâm sao?”

 

Ta đột nhiên quay đầu lại. Ánh mắt hắn khẽ d.a.o động, như bị điều gì đó làm tổn thương.

 

“Ngài có ý gì?” Ta hỏi, lòng lạnh buốt.

 

“Nàng cuối cùng cũng chịu nghe ta nói rồi sao?” Trọng Khê Ngọ vẫn giữ vẻ mặt u ám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-84.html.]

 

“Lời ngài vừa nói là có ý gì?” Ta gặng hỏi, tim như bị siết chặt.

 

“Nàng nghĩ rằng đuổi hắn đi, tìm người giám sát, là ta không làm gì được sao?”

 

Hắn là nghiêm túc, bởi trong mắt hắn đã có sát ý. Trong lúc hoảng loạn, ta nhìn thấy chiếc vòng trên tay mình. Nhớ lại hành động của Hoa Nhung Chu trước đây, ta cố nén run rẩy, động tác thật nhanh tháo nó xuống:

 

“Nếu ngài dám động đến hắn dù chỉ một chút, ta liền…”

 

Câu uy h.i.ế.p còn chưa thốt ra hết, tay ta cùng con d.a.o nhỏ đang cầm đã bị hắn nắm chặt. Dòng chất lỏng ấm áp len qua kẽ tay, chảy xuống cổ tay ta.

 

Trọng Khê Ngọ nhìn ta, ánh mắt như có dòng sông lặng lẽ cuộn chảy:

 

“Nàng từng thích Hoàng huynh, cũng từng thích kẻ ti tiện đó. Vì sao… chỉ riêng ta là nàng không thể thích?”

 

Ta muốn buông tay, nhưng hắn vẫn nắm chặt không buông. Máu càng lúc càng nhiều, ta không thể ngăn được sự run rẩy, cả cơ thể lẫn giọng nói:

 

“Buông ra…”

 

“Hôm nay là rằm tháng Chạp,” Trọng Khê Ngọ đột nhiên lên tiếng.

 

Hắn nở một nụ cười với ta, gương mặt tái nhợt:

 

“Rằm tháng Chạp là sinh thần của ta. Trước đây tại phủ Hoàng huynh, nhìn thấy nàng làm bát mỳ trường thọ, ta vẫn luôn ghi nhớ. Ghi nhớ mãi, đến hôm nay xem ra… vẫn là vô duyên được ăn.”

 

Hắn buông tay, quay người rời đi, bước chân hơi loạng choạng. Ta như một vũng bùn ngã nhào xuống đất, con d.a.o nhỏ trong tay rơi xuống không một tiếng động, chỉ còn lại bàn tay nhuốm m.á.u đỏ.

 

Chiêu này, xưa nay chỉ có tác dụng với người thật lòng quan tâm đến ngươi.

 

Hôm sau, ta còn chưa rời giường, đã nghe bên ngoài một trận huyên náo. Tiếp đó, Thái hậu dẫn theo người xông vào, đám thị vệ ngoài cửa đều bị chế ngự, ngay cả Ngân Hạnh cũng bị kéo đi.

 

“Không cần hành lễ, ai gia không chịu nổi.” Giọng nói của Thái hậu lạnh lẽo đến lạ thường, tựa như hình tượng trước khi ta bước chân vào thế giới này.

 

Ta kiên trì cúi đầu hành lễ xong.

 

Bà lại mở lời:

 

“Khi trước ngươi đã đáp ứng ai gia thế nào? Nay lại dây dưa không dứt với Hoàng thượng. Ngươi coi ai gia là kẻ ngu để lừa dối sao?”

 

Ta quỳ xuống, mở miệng:

 

“Thái hậu nương nương đã nhìn rõ cả rồi. Nếu thần thiếp là tự nguyện, sao có thể bị giam cầm ở nơi này?”

 

“Hôm qua… vết thương của Hoàng thượng, là do ngươi gây ra?” Thái hậu nhìn ta chằm chằm.

 

“Phải.” Trong lòng ta bình tĩnh đến kỳ lạ, tựa như đã được giải thoát. Bởi ta biết rõ ý đồ của Thái hậu. Rất lâu trước đây, khi còn chưa bước chân vào yến tiệc, ta đã hiểu kết cục của mình.

 

Thái hậu im lặng hồi lâu, rồi mới mở miệng:

 

“Ngươi biết vì sao triều trước bị diệt không?”

 

Sách không hề đề cập, ta lắc đầu.

Loading...