Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 85: Kết thúc (thay đổi góc nhìn).

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:39:19
Lượt xem: 416

Bà thở một hơi mới nói:

 

“Hoàng đế triều trước quá mức sủng ái hoàng hậu của mình, khiến ngoại tộc của hoàng hậu bành trướng thế lực. Cuối cùng quyền lực bị ngoại thích lũng đoạn, dân chúng lầm than, dẫn đến khởi nghĩa, lật đổ triều đại.”

 

Trong lòng ta lóe lên một suy nghĩ, nhưng không dám nghĩ tiếp.

 

Thái hậu không nhận ra, tiếp tục nói:

 

“Vì vậy, từ khi khai quốc, triều đình ta kiêng kỵ nhất là ngoại thích can dự triều chính. Ai gia từ khi đăng vị, họ Hà của ai gia đã dời toàn bộ gia quyến về Lĩnh Nam, ngay cả năm mới cũng không qua lại. Đế Vương tuyệt đối không được đặt nặng tư tình. Một đế vương tốt, tình cảm phải dành cho bách tính trăm họ.”

 

Ta hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, xua đi suy nghĩ vừa nảy ra. Chắc hẳn là ta nghĩ nhiều rồi, Thái hậu cũng nói, thân tộc có thể ẩn cư.

 

“Hoàng thượng từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết lễ, nhưng vì ngươi mà phá lệ hết lần này đến lần khác. Nếu ngươi nhập cung, hậu cung e rằng khó được yên ổn. Ai gia hiểu tính ngươi, vốn không muốn truy cứu. Nhưng nay tâm tư của Hoàng thượng với ngươi đã quá sâu nặng, bị ngươi gây thương tích nhưng vẫn giấu giếm, che chở cho ngươi. Một vị đế vương muốn ngồi vững ngai vị, tuyệt đối không thể có điểm yếu.” Thái hậu thấp giọng nói, trong giọng mang chút do dự:

 

“Ngươi hiểu ý ai gia chứ?”

 

Trong lòng ta lạnh lẽo, miễn cưỡng cười mà nói:

 

“Hiểu.”

 

“Vậy thì đừng để ai gia phải ra tay.”

 

Bà quay mặt đi, tiểu thái giám bên cạnh bưng lên một khay, trên đó đặt một chén rượu.

 

Ta có lẽ đã điên rồi, bởi lúc này trong lòng lại dâng lên chút hả hê, muốn chạy đến trước mặt Trọng Khê Ngọ mà nói:

 

Ngài xem, ta đã nói đúng. Không ai có thể bảo vệ một người suốt đời, cho dù là… hoàng đế.

 

Thái hậu mở lời:

 

“Ai gia đã nhắc nhở ngươi từ rất lâu trước đây, là chính ngươi không làm được.”

 

Ta cầm chén rượu lên, nhìn Thái hậu rõ ràng né tránh ánh mắt của ta, liền nói:

 

“Uổng công một mảnh khổ tâm của Thái hậu nương nương. Thần thiếp thật hổ thẹn, chỉ cầu xin Thái hậu có thể bảo toàn gia tộc họ Hoa. Thần thiếp không còn điều gì khác để nói.”

 

Thái hậu im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi gật đầu.

 

Ta nhắm mắt, nâng chén rượu lên. Chất lỏng lạnh buốt trượt qua cổ họng, vào đến bụng, chỉ một lát sau cơn đau lan khắp cơ thể.

 

Ban đầu là đau đớn, sau đó toàn thân tê liệt, không thể cử động. Loại rượu độc này thật mạnh mẽ, có phải là loại độc "thấy m.á.u phong hầu" trong truyền thuyết không?

 

Khi cơ thể ngã xuống, dường như ta thấy trong mắt Thái hậu có ánh nước lấp lánh. Bà quả thật là một nữ nhân luôn miệng cứng rắn nhưng lòng lại mềm yếu.

 

Trong khoảnh khắc ý thức dần mất đi, trong đầu ta đột nhiên hiện lên hình ảnh của Hoa Nhung Chu. Đó là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, bóng dáng hắn cưỡi ngựa rời khỏi cửa cung. Hắn từng nói nếu ta không đến, hắn sẽ đến tìm ta. Nhưng có lẽ, lần này ta phải thất hứa mãi mãi.

 

Trong cơn mê man, ta nghe thấy giọng nói của Thái hậu:

 

“Mau, mau mang ra ngoài, đừng để ai bắt gặp.”

 

Mang ra ngoài? Là ném ta vào bãi tha ma sao? Nếu vậy, ta có phải đã quá thảm rồi không.

 

Sau đó, tất cả chìm vào bóng tối, không còn chút tri giác.

 

Ta cô độc bước vào thế giới này, giờ đây… cũng cô độc mà rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-85-ket-thuc-thay-doi-goc-nhin.html.]

 

 

Chương 17: Kết thúc (thay đổi góc nhìn).

Hồng Trần Vô Định

 

58

 

“Tiểu thư, hãy nhớ mau chóng đến tìm ta, nếu không… ta sẽ quay lại tìm người.”

 

Hoa Nhung Chu để lại câu nói ấy, rồi xoay người nhảy lên ngựa. Khi quay lưng đi, khóe miệng hắn không tự chủ được mà nhếch lên một nụ cười.

 

Thật ra hắn không muốn rời khỏi Hoa Thiển, nhưng câu nói của nàng đã thay đổi ý định của hắn. Nàng nói:

 

“Đó là nơi chúng ta sẽ sống sau này.”

 

Chúng ta, sống…

 

Những từ ngữ tốt đẹp đến thế, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn không kìm được mà mỉm cười.

 

Hắn đã nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ở bên nàng.

 

Năm xưa bị bắt vào lao ngục, hắn từng chọc giận cai ngục vì không chịu hợp tác, kết cục bị một trận roi đau thấu xương. Dù sao thì quá khứ của hắn cũng chẳng đáng để tự hào, sợ rằng nàng trách móc, hắn liền tự hành hạ bản thân trước, chỉ mong đổi lấy sự mềm lòng của nàng.

 

Nhưng không ngờ, dù không có trận đòn roi ấy, Hoa Thiển vẫn nguyện ý đứng bên hắn. Khi ấy, hắn vừa sợ bị bỏ rơi, vừa mang chút tâm tư nhỏ nhoi muốn lấy lòng nàng qua sự thương hại. Thế nhưng, khoảnh khắc nàng đưa tay về phía hắn trước cửa ngục, nói:

 

“Ta đến đưa ngươi về nhà.”

 

Đó đã trở thành cảnh tượng đẹp nhất trong cuộc đời đầy tăm tối của hắn.

 

Mang theo sự mong chờ ấy, Hoa Nhung Chu ngày đêm rong ruổi suốt tám ngày, cuối cùng cũng đến được thị trấn nhỏ ở Giang Nam mà Hoa Thiển đã nhắc tới. Quả nhiên, phong cảnh nơi đây hữu tình, là một nơi tuyệt vời để ẩn cư.

 

Hắn tìm đến một quán trọ, vội vàng bắt đầu dò hỏi về những căn nhà trong vùng.

 

Nhưng xem hết nơi này đến nơi khác, hắn đều không hài lòng.

 

Căn nhà này không được.

 

Nàng thích yên tĩnh, mà hàng xóm xung quanh quá ồn ào.

 

Căn nhà kia cũng không được.

 

Nàng thích chăm sóc hoa cỏ lúc nhàn rỗi, nhưng sân này lại quá khuất, khó lòng nuôi dưỡng cây cối.

 

Căn nhà khác nữa cũng không ổn.

 

Nàng thích ăn trái cây, nhưng lại ghét những thứ mua không tươi, tốt nhất nên tìm một nơi có sân sau để trồng cây ăn trái nàng thích.

 

Nhìn hết căn nhà này đến căn nhà khác, hắn cảm thấy mỗi nơi đều như đang khiến nàng chịu ấm ức.

 

Sau bốn, năm ngày tìm kiếm, hắn đến một căn nhà khác. Trong sân sau có một cây cổ thụ cao lớn. Hoa Nhung Chu nhảy phắt lên, nằm dài trên nhánh cây, cảm thấy thư thái vô cùng.

 

Cây này thật tốt.

 

Vừa có thể che nắng, vừa làm nơi hóng mát. Nàng luôn thích nằm trên ghế dài dưới mái hiên mà ngẩn ngơ, nếu buộc cho nàng một chiếc xích đu dưới tán cây, hẳn sẽ thoải mái hơn ghế nằm nhiều.

 

Vậy thì nơi này đi.

 

Hoa Nhung Chu mở mắt, đôi mắt nâu tựa mắt hồ ly ánh lên sự tinh quái. Cũng đến lúc trở về gửi tin cho nàng, báo rằng đã tìm được nhà, bảo nàng nhanh chóng đến.

Loading...