Tẩy Phấn Son - Chương 88
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:41:41
Lượt xem: 432
Thái hậu quả thực đã tìm cho nàng một nơi tốt. Cuối cùng nàng cũng không cần phải sống trong sự cẩn trọng, nghi ngờ từng ngày.
Nghĩ lại mấy ngày trước còn phải tranh đấu, tính toán từng bước để giữ mạng, giờ đây nàng có bạc trong tay, mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh, buồn thì tìm người nói chuyện, chơi cờ.
Những chuyện cũ cứ như đã cách xa cả năm. Giờ đây, nàng đang sống cuộc đời mà bất kỳ người hiện đại nào cũng mơ ước – một cuộc sống nghỉ hưu trọn vẹn.
Ở một thị trấn khác vùng Giang Nam, Vũ Sóc Mạc phải hao tốn không ít công sức mới khống chế được Hoa Nhung Chu. Còn chưa kịp thở phào, hắn đã đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Hoa Nhung Chu, không khỏi giật mình.
Chỉ thấy đôi mắt đỏ như m.á.u của Hoa Nhung Chu khiến người ta nhìn thôi cũng phải run sợ. Giọng nói đầy căm hận của hắn khiến người khác rùng mình:
“Việc này liên quan gì đến ngươi?”
Vũ Sóc Mạc theo bản năng tránh ánh mắt hắn, đáp:
“Ta nợ nàng ấy một món ân tình, nay chỉ là trả nợ mà thôi.”
Hồng Trần Vô Định
“Buông ta ra...”
Dung mạo vốn tuấn tú của Hoa Nhung Chu giờ đây méo mó, đôi mắt đỏ như muốn khóc, chất chứa sự ấm ức không nói thành lời.
Nàng trước nay chưa từng nói dối trước mặt hắn, lần này lại quá cao tay, hết lần này đến lần khác giăng bẫy. Ban đầu dùng lời ngọt ngào để tiễn hắn đi, sau đó còn chuẩn bị trước cả cách để giam giữ hắn.
Nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Không có hắn bên cạnh, ai sẽ không kể đúng sai mà bảo vệ nàng? Chẳng lẽ nàng thật sự không hề tin tưởng hắn chút nào sao?
Nhìn Hoa Nhung Chu giãy giụa không ngừng, Vũ Sóc Mạc thấy nhức đầu, liền phất tay ra hiệu cho người bên cạnh đánh ngất hắn.
Suốt mấy ngày liền, Hoa Nhung Chu không ăn không uống, nghĩ đủ cách để rời đi. Lo rằng hắn sẽ c.h.ế.t trong tay mình, Vũ Sóc Mạc đành phải ép hắn uống thuốc bổ, lại thêm chút mê dược để hắn ngủ yên. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là một thương vụ lỗ vốn, phí bao nhiêu thuốc bổ quý giá.”
Nhìn Hoa Nhung Chu mê man vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, lông mày nhíu lại, Vũ Sóc Mạc không khỏi cảm thán:
“Người này nhìn tuổi không lớn, lại đúng là một kẻ cứng đầu. Nếu làm mật thám, hẳn sẽ là nhân tài hiếm có. Dù bị bắt, chắc chắn cũng chịu được cực hình.”
Qua mấy ngày, thuộc hạ của Vũ Sóc Mạc vội vàng chạy đến, ghé sát tai hắn thì thầm điều gì đó. Vũ Sóc Mạc sửng sốt, hỏi lại vài lần, cuối cùng mới tin được.
Hắn im lặng rất lâu. Đến khi thuộc hạ muốn nhắc lại, hắn mới cất lời:
“Đáng tiếc... Nếu nàng ấy dùng món ân tình này để đổi lấy mạng sống, ta chưa chắc đã từ chối. Nhưng nàng ấy lại dùng món ân tình quý giá này để giữ mạng cho tên sói con kia. Rốt cuộc, nàng ấy vẫn suy nghĩ quá nhiều...”
Vũ Sóc Mạc đứng dậy, bước ra ngoài. Đi đến cửa, hắn quay đầu nói:
“Thu dọn đồ đạc rời đi thôi. Người trong phòng... không cần bận tâm nữa. Ta đã hứa với nàng ấy, nhưng nàng ấy c.h.ế.t rồi, ân tình cũng chấm dứt.”
Khi Hoa Nhung Chu tỉnh lại, bên cạnh không một bóng người. Hắn vận khí, phát hiện dược tính đã hết.
Không chút chần chừ, hắn lao ra khỏi phòng, quả nhiên không ai ngăn cản.
Cố nén nỗi bất an trong lòng, hắn lập tức tìm một con ngựa, nhảy lên và phi thẳng về kinh thành.
Quãng đường tám ngày, Hoa Nhung Chu ép mình chỉ đi trong sáu ngày.
Khi vào kinh đã là lúc hoàng hôn buông xuống, hắn xông thẳng đến Hoa phủ. Nhưng trước mắt lại là một phủ đầy khăn trắng tang tóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-88.html.]
Suốt quãng đường đi, hắn chưa từng dừng chân nghỉ ngơi, cũng không nghe ngóng tin tức.
“Hẳn là Hoa tể tướng qua đời rồi. Chắc chắn là ông ấy. Với những tội danh đó, làm sao ông ấy sống nổi?”
Hắn không ngừng tự nhủ với chính mình, nhưng đôi tay vẫn không ngừng run rẩy.
Hắn chưa bao giờ sợ hãi đến mức này. Ngay cả năm mười tuổi bị bán vào ổ sói, g.i.ế.c người để trốn thoát, hắn cũng không sợ đến vậy.
Không ai bên cạnh Hoa Thiển. Nàng vốn là người đau khổ chỉ biết giấu kín trong lòng. Không được, hắn phải nhanh chóng tìm nàng, không thể để nàng buồn bã. Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi đã thấy đau lòng.
Trước cửa Hoa phủ, hắn bị thị vệ ngăn lại. Thị vệ là người của hoàng gia, giọng nói cứng rắn:
“Thánh chỉ của Thái hậu: Hoa phủ bị giam lỏng, không lệnh không được ra vào.”
“Còn Hoa Thiển đâu?” Hoa Nhung Chu cuối cùng cất tiếng.
Thị vệ nhìn hắn một cái, rồi đáp:
“Hoa... tiểu thư đã tự thiêu trong cung mười ngày trước để chuộc tội cho cha mình.”
Giọng nói không còn cứng nhắc, mang theo chút kính trọng.
Nhưng trong tai Hoa Nhung Chu, chỉ còn vang vọng hai từ: “Tự thiêu.”
Hắn không tin. Hoa Thiển đã bảo hắn chờ nàng, sao nàng có thể tự thiêu?
Nỗi sợ hãi trào lên như muốn bóp nghẹt cổ họng hắn. Hắn chưa bao giờ hối hận như bây giờ. Vì sao ngày đó lại lấy cánh tay phải bị hủy để dọa nàng?
Nếu lúc ấy nàng đuổi hắn đi, hắn chỉ cần giả vờ rời đi rồi âm thầm bảo vệ nàng thì đã cứu được nàng rồi.
Nếu như ngày đó hắn không tham lam, không cố chấp muốn được quang minh chính đại đứng bên cạnh nàng, thì có lẽ đã không ép nàng đi tìm người khác để giam giữ hắn.
Hoa Nhung Chu đứng sững trước cửa Hoa phủ rất lâu, đến khi ánh mắt cảnh giác của thị vệ càng thêm sắc bén, hắn mới xoay người rời đi, lặng lẽ hướng về phía hoàng cung.
Tại một thị trấn nhỏ, chỉ mới một tháng, Hoa Thiển đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống nơi đây, nhàn nhã học hỏi những kỹ năng thủ công nhỏ nhặt.
Lúc này, nàng đang cầm kim chỉ, ngồi giữa đám nữ nhân, học cách thêu thùa, vừa nghe họ trò chuyện.
“Mấy ngày trước, chồng ta từ kinh thành về, mang theo một tin tức lớn.” Một nữ nhân mặt tròn mở lời, vẻ mặt đầy bí ẩn.
“Tin gì vậy?” Có người ngay lập tức hưởng ứng.
Nữ nhân mặt tròn đáp:
“Nghe nói tiểu thư của Hoa phủ trong kinh thành, tự thiêu ở trong hoàng cung.”
“Gì cơ? Tiểu thư của Hoa phủ? Là người đã tố cáo cha mình sao?” Một người kinh ngạc, há hốc miệng.
“Chính là nàng ấy. Chồng ta nói, nàng ấy không màng tình riêng, dám đứng ra tố cáo tội của cha, sau đó lại hùng hồn tự thiêu để chuộc tội thay cha. Ngay cả Thái hậu nương nương cũng cảm động trước sự hiếu thảo của nàng, nên đã ra lệnh tha c.h.ế.t cho cả gia tộc họ Hoa, chỉ tước bỏ chức quan và giam lỏng trong kinh thành.”
“Ta cũng nghe chuyện này rồi. Nghe nói hoàng thượng khi biết tin nàng ấy tự thiêu, còn không kịp mang giày đã chạy ra ngoài.” Một nữ nhân khác chen vào, ánh mắt đầy vẻ hóng chuyện.
“Xem ngươi nói kìa. Ngươi lại chưa thấy tận mắt, cứ thích nghe những tin đồn nhảm nhí. Đừng quên, Hoa tiểu thư kia từng là hoàng tẩu của hoàng thượng.” Nữ nhân mặt tròn tỏ vẻ không hài lòng.
Người vừa bị phản bác, vẻ mặt không phục:
“Ngươi cũng đâu tận mắt chứng kiến, sao biết lời ta nói không phải sự thật? Ta thấy đấy, tiểu thư và hoàng thượng... chắc chắn là có tư tình gì đó...”