Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:19:36
Lượt xem: 638

8

 

Ta đã dành vài ngày qua để kiểm tra sổ sách các cửa hàng hồi môn, và kết luận rằng Hoa Thiển giàu thật. Nếu sau này rời khỏi Tấn Vương phủ, sinh kế của ta cũng không thành vấn đề.

 

Bước tiếp theo là chuyển lợi nhuận từ những cửa hàng này từ công khai sang bí mật. Tấn Vương phủ gia sản đồ sộ, hoàn toàn không để tâm chút tiền lẻ này, nên xử lý cũng không quá khó khăn.

 

Hằng tháng, ta cải trang đến bảo khố gửi tiền, điều này trở thành niềm vui lớn nhất của ta.

 

Để tránh bị lộ thân phận, ta còn cải nam trang, tự đặt cho mình danh hiệu Minh Nguyệt công tử. Nhìn số tiền dưới danh nghĩa Minh Nguyệt công tử ngày một tăng, không quá lời khi nói rằng ta mơ cũng có thể cười tỉnh.

 

Sau một tháng nhẹ nhàng, một buổi sáng khi đang dùng bữa, ta thấy Trọng Dạ Lan dẫn theo Mục Dao bước vào phòng.

 

Thời gian qua, chắc nàng bận rộn lo liệu việc lưu đày của gia đình mình, nên ta và nàng không gặp nhau. Bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, nàng lại xuất hiện trước mặt ta, chắc chắn để diễn tiếp màn ngược luyến tình thâm.

 

Không ngoài dự đoán, Trọng Dạ Lan ngồi xuống cạnh ta, cố tình nắm lấy tay ta, nói:

“Tấn Vương phủ không nuôi người nhàn rỗi. A Thiển, ta mang đến cho nàng một nha hoàn.”

 

Nhìn Trọng Dạ Lan nắm tay ta, sắc mặt Mục Dao lập tức tái nhợt.

 

Thật vậy sao… một căn phòng đầy người, nhìn giống thiếu nha hoàn lắm sao?

 

Ta đã làm gì để bị hành hạ như thế này? Một kẻ độc thân như ta lại phải ngồi xem các ngươi diễn cảnh tình cảm lố bịch trước mặt ta.

 

Chưa hết, Mục Dao đỏ mắt nhìn Trọng Dạ Lan, giọng run rẩy:

 

“Nếu ngài thấy ta chướng mắt, cứ để ta rời đi, sao phải hạ nhục ta như vậy?”

 

Trọng Dạ Lan buông tay ta ra, cứng đầu đáp:

 

“Tấn Vương phủ đâu phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”

 

...

 

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng ta chắc chắn nét mặt ta lúc này giống hệt biểu cảm của ông lão trên tàu điện nhìn điện thoại. Thật sự… không chịu nổi nữa.

 

Hồng Trần Vô Định

Nếu là Hoa Thiển thật, chắc hẳn nàng đã tức điên lên. Ngay cả ta, một người ngoài, cũng thấy khó chịu.

 

Thấy hai người họ định tiếp tục màn “Quỳnh Dao,” ta vội cắt ngang:

 

“Trong viện của ta không thiếu nha hoàn. Lần trước đến thư phòng Vương gia, ta thấy nơi đó có vẻ lạnh lẽo. Chi bằng để Mục Dao qua bên đó hầu hạ đi.”

 

Ý là các ngươi tránh xa ta ra, đừng làm ta khó chịu nữa.

 

Nghe xong, hai người họ không tranh cãi nữa. Một người cảm thấy giữ được đối phương, một người thấy không quá mất mặt, thế là đồng lòng rời đi.

 

Trong khi đó, Lý ma ma và Thiên Chi trong phòng ta chỉ hận không thể cạy đầu ta ra xem nghĩ gì, hoặc cho ta một cái tát để tỉnh táo lại.

 

“Vương phi sao hồ đồ thế? Nữ tử đó rõ ràng có ý đồ với Vương gia, lão thân nhìn mà cũng thấy chướng mắt.”

 

“Đúng vậy, Vương phi sao không thuận theo ý Vương gia, giữ nàng ta lại làm nha hoàn, để nô tỳ dạy dỗ nàng ta một phen.”

 

“Vương phi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-9.html.]

 

Không nghe, không nghe, rùa đọc kinh.

 

Ta không muốn để Mục Dao ở viện của ta, mỗi ngày phải xem họ diễn mấy màn m.á.u chó nữa.

 

Mặc kệ Lý ma ma và Thiên Chi vừa khuyên vừa dọa, ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khiến họ khô cả họng cũng đành bỏ cuộc.

 

Thời gian lại trôi qua hai tháng. Ta sống bằng việc tích góp tiền và nghe đám nha hoàn, ma ma buôn chuyện.

 

Có lẽ tình yêu làm người ta ngốc đi, không có ta xen vào, tình cảm giữa hai nhân vật chính tiến triển mạnh mẽ. Mục Dao cũng không còn chăm chăm muốn kéo Hoa phủ xuống. Ta tạm thời không còn nguy cơ mất mạng.

 

Hy vọng sau này họ nhớ đến ơn của ta, vì ta đã tạo cho họ rất nhiều cơ hội. Giờ chỉ còn một vấn đề lớn: hóa giải hiểu lầm lúc nhỏ và giúp họ trọn vẹn với nhau.

 

Để giảm mức độ tức giận của Trọng Dạ Lan khi biết sự thật, điều ta có thể làm bây giờ là tạo thêm ấn tượng tốt với hắn.

 

Nhớ lại tình tiết trong truyện, ta bỗng sáng mắt. Tính toán thời gian, khoảng ba tháng nữa sẽ xảy ra một sự kiện, ta có thể tận dụng để giải quyết mối liên hệ giữa ta và Trọng Dạ Lan.

 

Ba tháng nữa, ta có thể không cần giả vờ làm hiền thê lương mẫu ở Tấn Vương phủ nữa.

 

Nhưng chưa kịp vui mừng mấy ngày, ta đã nghe tin khiến ta nhức đầu.

 

“Vương phi, đại công tử gây chuyện trong tửu lâu.” Lý ma ma vội vàng bước vào báo.

 

Đại công tử? Cái tên bánh tét béo ấy?

 

“Chuyện gì?” Ta cau mày hỏi.

 

“Vừa nhận được tin từ Hoa phủ, đại thiếu gia vì một cô nương mà cãi nhau với người ta trong tửu lâu. Họ nhờ Vương phi qua đó xem xét.”

 

Ta nhíu mày càng chặt hơn. Sao lại tìm đến ta?

 

“Tại sao không đi tìm phụ thân và mẫu thân?”

 

Lý ma ma vẻ khó xử:

 

“Tể tướng và phu nhân hôm qua xin phép về tộc, không thể về ngay, nên hạ nhân đành đến tìm Vương phi.”

 

Ta lập tức cảm thấy tức n.g.ự.c khó thở. Hóa ra không có ai quản hắn, nên hắn lại càng lộng hành vô pháp vô thiên. Mấy ngày yên ổn vừa qua của ta, giờ bị gã ca ca phá gia kia phá hoại không còn gì.

 

Ta ở đây cố gắng giữ hình tượng để sống sót, thì bên kia hắn lại đi làm mất hết thiện cảm. Nhưng nếu để hắn tiếp tục làm ầm lên, mất mặt vẫn là Hoa phủ. Ai bảo ta cũng mang họ Hoa chứ?

 

“Chuẩn bị xe, xuất phủ.” Ta không vui vẻ gì mà ra lệnh cho Thiên Chi.

 

Khi đến nơi, ta vừa bước xuống xe ngựa đã thấy đám đông bu đầy ngoài tửu lâu. Xem ra chuyện này đã làm lớn lắm rồi.

 

Trên đường đi, người hầu báo qua tình hình. Hóa ra gã Hoa Thâm ăn chơi trác táng lại giở trò trong tửu lâu. Hắn thấy nữ tử đánh đàn tỳ bà xinh đẹp, liền trêu ghẹo. Nữ tử tính tình cương liệt, nhất quyết không chịu. Đúng lúc có hai người trong giang hồ đi ngang, thấy bất bình liền ra tay bảo vệ nàng.

 

Gã Hoa Thâm kia không chịu bỏ qua, lấy thế ức h.i.ế.p người, khiến tình hình giằng co mãi không dứt.

 

Thấy ta đến, những người nhận ra liền tự động tránh đường.

 

Vào đến tửu lâu, ta thấy Hoa Thâm núp sau lưng gia đinh, miệng không ngừng la hét, chửi bới, kêu đòi dạy dỗ đối phương.

Loading...