Tẩy Phấn Son - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:43:54
Lượt xem: 429
Trọng Khê Ngọ ngồi trong phòng, Lâm Giang đứng bên cạnh. Cả hai người dường như không nghe thấy, cũng không hề nhúc nhích.
Ngọn đèn dầu thắp sáng căn phòng. Trọng Khê Ngọ cầm trên tay mấy tờ giấy, trên đó chi chít chữ viết, giống như một bức thư. Lờ mờ có thể thấy dòng ký tên cuối là: “Tần Vân kính dâng.”
Trọng Khê Ngọ chăm chú đọc, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng chữ, như thể muốn khắc sâu từng chữ vào trong mắt.
Bên ngoài tiếng đánh nhau kéo dài bao lâu, hắn cầm bức thư đọc bấy lâu.
Khoảng nửa canh giờ sau, Trần Nguyên bước vào, tóc tai rối loạn, hơi thở dồn dập, trên người còn mang theo vài vết thương.
Lúc này, Trọng Khê Ngọ mới ngước mắt lên, nhìn hắn hỏi:
“Sao rồi?”
Trần Nguyên quỳ một gối xuống, đáp:
“Hồi bẩm Hoàng thượng, lần này hắn đã qua được trăm chiêu dưới tay thần. Nếu cứ tiếp tục thế này… thần e rằng không còn đủ sức để ngăn hắn nữa.”
Trọng Khê Ngọ mặt không biểu cảm:
“Không sao. Ngươi không được thì đổi Lâm Giang. Nếu cả hai các ngươi đều không được, thì cùng ra tay. Trẫm muốn xem hắn có thể cầm cự được đến bao giờ.”
Trong phòng bỗng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ. Trần Nguyên lại không nhịn được nói:
“Hoàng thượng, lần đầu tiên hắn đến, chưa đầy hai mươi chiêu đã bại dưới tay thần. Nay chưa đến một năm, thần đã phải dốc toàn lực mới có thể đẩy lùi hắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng khác nào dưỡng hổ gây họa. Theo thần, vẫn nên sớm xử lý hắn đi thì hơn.”
“Không thể g.i.ế.c hắn.” Trọng Khê Ngọ cất lời, nhưng như đang nói với chính mình:
“Giết hắn… nàng sẽ oán trẫm.”
Những chữ “hắn” và “nàng” mơ hồ, nhưng không ai dám hỏi thêm.
Trọng Khê Ngọ cẩn thận gấp lại bức thư trong tay, động tác nhẹ nhàng như thể đang cầm một món đồ dễ vỡ. Sau đó, hắn lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, đặt bức thư vào trong.
Trong hộp đã có sẵn ba, bốn mươi bức thư, từng tờ đều được bảo quản phẳng phiu, không chút nếp gấp.
Làm xong, Trọng Khê Ngọ mới đứng dậy, đi về hướng tẩm cung của mình.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã gần hai năm.
Có lẽ vì cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái, Hoa Thiển không cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp. Theo tuổi tác của thân thể này, nàng năm nay đã 21 tuổi.
Vào ngày Thất Tịch, thị trấn tổ chức thả đèn hoa đăng. Người dân nơi đây tính tình chất phác, không quá câu nệ chuyện nam nữ. Nam thanh nữ tú chen nhau đi thả đèn hoa đăng, vui vẻ hòa mình vào dòng sông lấp lánh ánh sáng.
Khi trời vừa tối, Hoa Thiển bị các nữ tử trong trấn kéo ra, cùng họ ngồi bên sông làm đèn hoa đăng và thầm ước nguyện.
Hoa Thiển vốn không tin vào những điều như thế này, nên cũng không làm đèn hoa đăng, chỉ đứng một bên nhìn mọi người. Đột nhiên, một bàn tay đưa tới từ bên cạnh, trên tay cầm một chiếc đèn tinh xảo.
Hoa Thiển quay đầu nhìn, hóa ra là công tử nhà họ Từ.
“Xem ra nàng quên làm đèn rồi? Cái này của ta, tặng nàng.” Từ Minh lên tiếng.
Hoa Thiển khẽ cười, không nhận, đáp:
“Ta không tin vào những điều này, nên cho ta cũng phí hoài thôi.”
“Tại sao không tin?” Từ Minh tò mò hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-91.html.]
Hoa Thiển chỉ mỉm cười mà không trả lời. Thấy vậy, Từ Minh cũng không để tâm, liền ngồi xuống bên cạnh nàng:
“Đây là mẹ ta bảo làm để tặng nàng.”
Hoa Thiển thoáng sững sờ, vội cười đáp:
“Vậy thì thật ngại quá, làm phiền phu nhân…”
Từ Minh lại đột ngột bật cười:
“Nàng thật dễ bị lừa. Mẫu thân ta đã lớn tuổi, làm sao có thể tự tay làm những thứ này được.”
Nụ cười trên mặt Hoa Thiển bỗng chốc tắt ngấm, sắc mặt tái nhợt. Trong đầu nàng chỉ vang lên câu nói ấy: “Nàng thật dễ bị lừa.”
Một câu nói hết sức bình thường, nhưng lại khiến nàng nhớ đến người từng nói câu này trước đây.
Ánh sáng từ những chiếc đèn hoa đăng nhấp nháy, Từ Minh không nhận ra sự khác thường của nàng, vẫn tiếp tục đùa cợt.
Đúng lúc ấy, một giọng nói rõ ràng có phần khó chịu chen ngang:
“Từ Minh, chúng ta đều đang bận làm đèn, sao ngươi lại ngồi đây lười biếng?”
Hồng Trần Vô Định
Hóa ra là Bạch Lạc. Từ Minh cau mày nói:
“Ngươi có thể nói nhỏ một chút được không? Cả con phố này đều nghe thấy ngươi rồi.”
Bạch Lạc không phục, đáp lại:
“Đây đâu phải chuyện gì không thể nói ra, ta nói lớn thì sao chứ?”
Từ Minh cuối cùng không chịu được, đứng dậy cãi nhau tay đôi với Bạch Lạc.
Tình cảm thời niên thiếu thường bắt đầu bằng việc đối đầu với đối phương.
Trong khung cảnh náo nhiệt ấy, Hoa Thiển luôn cảm thấy mình không hòa nhập được, liền nhân lúc không ai chú ý mà lặng lẽ rời đi.
Bước vào con hẻm nhỏ yên tĩnh hơn, sắc mặt Hoa Thiển vẫn không chút cải thiện.
Nàng từng nghĩ, chỉ cần không nhắc đến, không nghe bất kỳ tin tức nào, nàng sẽ thực sự có thể giả vờ không để tâm, có thể quên đi. Chẳng phải suốt một năm qua, nàng đã sống như thế sao?
Để bảo toàn Hoa phủ, không liên lụy đến bất kỳ ai, từ khi đến trấn nhỏ này, nàng luôn ngoan ngoãn ở yên tại chỗ, không dám liên lạc với bất kỳ ai. Vì cái tên Hoa Thiển vốn đã c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn ở hoàng cung.
Nhưng... nàng vẫn cố chấp giữ lại cái tên này, chẳng phải vì trong lòng vẫn còn chút hy vọng sao? Hy vọng rằng liệu có ai đó sẽ tìm được đến nơi này? Liệu có ai… chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm nàng?
Thì ra, dù bình thường luôn tỏ ra mạnh mẽ và lý trí, trong thâm tâm nàng vẫn có những mong mỏi tự lừa dối chính mình.
Hoa tể tướng, Hoa phu nhân, Thiên Chi, và cả… Hoa Nhung Chu.
Năm đó đi quá vội, nàng còn chưa kịp sắp xếp hôn sự cho Thiên Chi, không biết nàng ấy và Nam Phong giờ ra sao.
Hoa phu nhân, liệu có trách nàng đã tự tay hủy hoại Hoa phủ không? Thân thể phu nhân vốn đã yếu, liệu có chịu nổi cú sốc này?
Hoa tể tướng, người từ đầu đến cuối không hề trách cứ nàng. Khi nghe tin nàng tự thiêu, ông hẳn sẽ rất đau lòng, bởi cả hai đứa con đều không có được kết cục tốt đẹp.
Cuối cùng, là thiếu niên rời đi với nụ cười rạng rỡ, nói:
“Nếu người không đến, ta sẽ quay lại tìm người.”
Năm đó nàng lừa hắn đi, còn viết thư nhờ Vũ Sóc Mạc trông giữ hắn. Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng tủi thân.