Tẩy Phấn Son - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:44:32
Lượt xem: 404
Những ký ức như dòng nước rò rỉ từ chiếc xô thủng, từng giọt từng giọt không thể ngăn lại.
Một mình đi dọc theo con hẻm nhỏ, bước chân nàng dần chậm lại, rồi không kiềm được mà ngồi xuống. Ngực nàng đau nhói, hẳn là di chứng của lần bị trúng tên.
Tại thị trấn nhỏ an nhàn này, mỗi ngày nàng đều giả vờ vui vẻ, giả vờ vô lo, đến mức chính mình cũng suýt tin vào điều đó.
Người nơi đây tuy thân thiện, nhưng không ai từng cùng nàng trải qua những ngày tháng hiểm nguy ấy. Tâm sự đầy ắp, nhưng không có ai để thổ lộ. Dù nhìn bất kỳ ai, nàng cũng cảm thấy giữa mình và họ như có một bức tường vô hình, không cách nào thực sự thân thiết.
Vì vậy, liệu có thể không? Chỉ một người thôi, bất kể là ai, đến đây nhìn nàng một lần, để nàng không cảm thấy rằng tất cả những người từng sát cánh bên mình… đều đã quên nàng.
Bên ngoài ngự thư phòng, ánh đao bóng kiếm không ngừng.
Đây đã là lần thứ hai mươi sáu Hoa Nhung Chu đến đây. Tính ra, cũng đã hơn hai năm trôi qua.
Nhưng lần này, Hoa Nhung Chu cuối cùng đã bước được vào ngự thư phòng. Hắn mang theo một thanh đao, trên người chi chít vết thương. Bên ngoài, hai người nằm sóng soài trên mặt đất chính là Lâm Giang và Trần Nguyên. Cả hai đều trọng thương, nhưng vẫn còn giữ được chút hơi thở.
Trọng Khê Ngọ từ từ ngẩng mắt lên, đây là lần đầu tiên hắn thực sự nhìn thẳng vào thiếu niên này. Điều khiến hắn không ngờ là, Hoa Nhung Chu không chỉ kiên trì được đến vậy, mà còn tiến bộ nhanh chóng như thế.
Thanh kiếm lạnh lẽo nhuốm m.á.u kề sát cổ Trọng Khê Ngọ, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không hề đổi sắc.
“Ngươi đã giấu nàng ở đâu?” Giọng nói của một nam nhân vang lên, không còn sự thanh thoát của tuổi trẻ mà thay vào đó là âm điệu trầm thấp mang theo sát ý.
“Ta đã nói rồi, nàng đã chết.”
Mũi kiếm lại gần hơn, để lại trên cổ Trọng Khê Ngọ một vết cắt nông.
“Ta không tin. Ngươi đã nói rằng nếu ta đánh bại được thị vệ của ngươi, ngươi sẽ nói cho ta biết chuyện về nàng.” Hoa Nhung Chu siết chặt chuôi kiếm, đáp lời.
“Hiện tại ta chẳng phải đang nói với ngươi đây sao? Ngươi nghĩ nếu nàng còn sống, ta sẽ để nàng rời khỏi ta sao?” Trọng Khê Ngọ nhếch môi, nụ cười mang theo sự châm biếm không che giấu.
Bàn tay Hoa Nhung Chu run lên, đôi mắt nâu như đang bừng cháy lửa giận.
Một người đứng, một người ngồi, nhưng khí thế giữa họ lại ngang bằng, không ai nhường ai.
Cuối cùng, Hoa Nhung Chu động thủ, nhưng không phải tấn công. Hắn rút kiếm, xoay người bỏ đi.
“Ngươi định đi đâu?” Trọng Khê Ngọ nhíu mày hỏi.
“Ta đi tìm nàng.” Hoa Nhung Chu không quay đầu lại.
Hồng Trần Vô Định
“Ngươi không g.i.ế.c ta sao?” Trọng Khê Ngọ nhìn theo, hỏi thêm một câu.
“Giết ngươi… nàng sẽ không vui.”
Ngón tay của Trọng Khê Ngọ hơi co lại, nhưng gương mặt vẫn nở một nụ cười lạnh lẽo:
“Ngươi nghĩ ngươi có thể tìm được nơi nào?”
“Cùng lắm thì ta lật tung cả thiên hạ. Ngươi không nói, chưa chắc ta không tìm được. Dù sao ta có thừa thời gian.” Hoa Nhung Chu nghiêng mặt đáp, giọng điệu mang theo sự mỉa mai, nhưng trong ánh mắt lại hiện rõ sự nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-92.html.]
“Nếu nàng thực sự đã c.h.ế.t thì sao?” Trọng Khê Ngọ phản bác.
Bước chân của Hoa Nhung Chu khựng lại, rồi cất giọng:
“Ta vốn dĩ chẳng có gì, giờ cũng không còn gì để mất.”
“Hồi đó nàng đã tự tay đuổi ngươi đi. Nếu hiện tại nàng không muốn gặp ngươi thì sao?” Trọng Khê Ngọ tiếp tục truy vấn.
Bàn tay cầm kiếm của Hoa Nhung Chu run rẩy, hắn cúi đầu, giọng nói mang theo chút yếu mềm:
“Ta chỉ muốn tận mắt thấy nàng bình an, chỉ cần một cái nhìn là đủ. Nếu nàng không muốn gặp ta, ta sẽ lặng lẽ nhìn một lần, rồi vĩnh viễn không xuất hiện nữa…”
Hoa Nhung Chu đứng yên rất lâu ở cửa, cho đến khi giọng nói của Trọng Khê Ngọ lại vang lên:
“Vậy thì ngươi đi tìm nàng đi…”
Hoa Nhung Chu quay phắt lại, nhưng khuôn mặt của Trọng Khê Ngọ không hề để lộ cảm xúc gì, không vui, không buồn. Cuối cùng, Hoa Nhung Chu không nói gì thêm, xoay người, biến mất vào bóng tối.
Khoảng một canh giờ sau, Lâm Giang mới bước vào. Trọng Khê Ngọ vẫn ngồi bất động trước bàn sách.
“Hoàng thượng, thuộc hạ làm việc bất lực…” Lâm Giang quỳ xuống nhận tội.
“Không liên quan đến ngươi.”
“Nhưng vì sao hoàng thượng lại nói cho hắn biết…?” Lâm Giang vẫn có chút bất mãn.
“Ngươi truyền tin đi, gọi Tần Vân về đi. Từ nay, không cần gửi thư báo cáo tình hình của nàng nữa, bởi vì…” Trọng Khê Ngọ cất giọng, trong âm điệu có chút nhẹ nhõm, “đã có người sẽ bảo vệ nàng tốt, cũng là người mà nàng đang chờ.”
Trọng Khê Ngọ đứng dậy, bước vào trong, lấy ra chiếc hộp mà hắn luôn coi như báu vật.
Mở hộp ra, hắn lấy từng lá thư bên trong, nhẹ nhàng đặt vào ngọn lửa của cây nến còn chưa tắt.
Từng lá thư lần lượt cháy thành tro bụi, như thể đốt cháy luôn cả nỗi lòng sâu đậm của hắn dành cho nàng.
62
Đã hơn hai năm trôi qua, Từ công tử vẫn ngày ngày đeo bám không rời. Hoa Thiển từ chối không biết bao nhiêu lần, hắn vẫn cố chấp không buông, mỗi ngày đều diễn ra cảnh tượng dở khóc dở cười giữa nàng, Từ Minh và Bạch Lạc, khiến Hoa Thiển vô cùng nhức đầu.
Một hôm, sau giấc ngủ dài, Hoa Thiển tỉnh dậy, định sang tìm Vân nương để bàn luận về túi thơm hôm qua còn dang dở, nhưng không ngờ nhà bên đã trống không, chẳng còn bóng người.
Đây là chuyện gì? Nàng ấy chuyển đi rồi sao?
Lòng Hoa Thiển bỗng dâng lên cảm giác khó chịu. Hai năm qua, nàng và Vân nương thân thiết vô cùng, Vân nương đối với nàng gần như không hề từ chối điều gì.
Vân nương đối tốt đến mức đôi khi khiến Hoa Thiển hoài nghi, chẳng lẽ nàng ấy vì bị nam nhân làm tổn thương nên chuyển sang… thích nữ nhân?
Kết quả là giờ người ta đi rồi, ngay cả lời từ biệt cũng không có. Ở thời đại này lại chẳng có thứ gì như điện thoại, một khi Vân nương rời đi, chẳng khác nào hai người đoạn tuyệt liên lạc.
Như mất đi một tri kỷ, Hoa Thiển buồn bực không thôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ nàng ấy cũng chưa từng xem mình là gì đặc biệt, chỉ là bản thân nàng đa tình mà thôi. Dù sao, Vân nương vốn là người hiền lành, đối xử tốt với mọi người.