Tẩy Phấn Son - Chương 93
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:45:16
Lượt xem: 318
Buồn bực mấy ngày, nàng lại nghe tin Từ Minh bị ngã ngựa khi ra ngoài, gãy một chân. Nghĩ đến Từ phu nhân xưa nay đối xử với mình rất chu đáo, Hoa Thiển liền mang theo chút quà đi thăm.
Từ phu nhân vẫn như trước, cố gắng ghép đôi hai người. Nhưng kỳ lạ thay, lần này Từ Minh lại tỏ ra né tránh chưa từng có. Dù vậy, Hoa Thiển vẫn bị Từ phu nhân giữ lại dùng bữa tối mới có thể rời đi.
Nàng từ chối lời đề nghị phái người đưa về của Từ phu nhân, dù sao nơi này chỉ là một tiểu trấn, mọi người đều quen biết nhau, đi vài bước là đến nhà, rất an toàn. Từ phu nhân cũng không ép.
Hoa Thiển cầm một chiếc đèn lồng, một mình chậm rãi bước dọc bờ sông. Giờ đây, nàng đã quen với việc đi về một mình.
Hồng Trần Vô Định
Đi đến một ngã rẽ, nàng bỗng giật mình toát mồ hôi lạnh, bởi nàng phát hiện dưới chân mình, ngoài bóng của bản thân, còn có thêm một cái bóng khác.
Người nọ dường như cách nàng một khoảng, bởi Hoa Thiển chỉ thấy được một đường nét mờ mờ của đầu.
Nửa đêm, ai lại lặng lẽ đi theo sau người khác như vậy?
Điều kỳ lạ hơn nữa là, bình thường hai bên bờ sông nhà nào cũng mở cửa, nàng đi qua còn có thể chào hỏi mọi người. Nhưng hôm nay, cửa nẻo lại đóng chặt, khiến nàng không dám quay đầu nhìn. Nếu chẳng may là kẻ có ý đồ xấu, quay đầu lại chẳng phải lộ hết sao?
Giả vờ như không hay biết, Hoa Thiển lặng lẽ tháo chiếc vòng tay xuống, nắm chặt trong tay.
Người trong trấn này ai cũng quen mặt nhau, chắc chắn không thể có kẻ nào lạ mặt bám đuôi như thế. Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng, kẻ sau lưng nàng là người ngoài, lại còn lén lút như vậy, chắc chắn không phải người tốt.
Càng nghĩ càng lo, Hoa Thiển cố gắng tăng tốc bước chân mà không để lộ sơ hở. Thế nhưng, cái bóng kia vẫn bám sát như hình với bóng.
Trong lúc hoảng loạn, chân nàng trượt phải viên đá lởm chởm trên đường, suýt ngã nhào.
May thay, nàng kịp vịn vào lan can bên cạnh để đứng vững. Ngước mắt nhìn lên, cái bóng kia đã đứng ngay bên cạnh nàng. Người đó cao hơn nàng cả một cái đầu, còn vươn tay ra, dường như định chạm vào nàng.
Giờ không ra tay thì còn đợi lúc nào? Hoa Thiển lập tức vung tay đ.â.m về phía sau, nhưng theo bản năng tránh đi chỗ hiểm.
Chẳng ngờ cổ tay nàng bị một bàn tay to lớn giữ chặt.
Hỏng rồi, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Hoa Thiển.
Đang chuẩn bị giãy giụa lần cuối, người nọ đột nhiên lên tiếng:
"Cuối cùng, ta cũng tìm thấy nàng."
Giọng nói khàn khàn, có chút quen thuộc, ngay cả lời nói này cũng nghe rất quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-93.html.]
Hoa Thiển cứng ngắc quay đầu lại, trước mắt chính là khuôn mặt quen thuộc ấy. Chỉ là dáng vóc đã cao hơn, ngũ quan cũng hoàn toàn trưởng thành, không còn chút nào nét bầu bĩnh ngày xưa. Một đôi mắt nâu như đá quý khảm trên gương mặt góc cạnh.
Tiếng nước sông róc rách không ngừng, ánh trăng phủ đầy mặt đất…
Cảnh tượng giống hệt, lời thoại giống hệt, hai con người giống hệt… Chỉ khác là lần trước ở dưới vực sâu, cả hai đều chật vật. Còn lần này ở trong tiểu trấn, cả hai lại tràn ngập niềm vui.
Phần kết
Hoa Nhung Chu trong cuộc đời trước đây chưa từng hiểu thế nào là thiện ác đúng sai, bởi chưa từng có ai dạy cho hắn những điều ấy. Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời hắn đã mất đi cùng với mẫu thân khi hắn mới lên năm. Có lẽ ông trời cũng không đành lòng, nên đã để hắn gặp được Hoa Thiển.
Một người nguyện ý che chở hắn vô điều kiện, một người dạy hắn phải học cách tự bảo vệ bản thân trước, một người khiến hắn khao khát trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn.
Lần đầu gặp gỡ, hắn đang trốn chạy sau khi ăn trộm bạc của một thương nhân và vô tình va vào xe ngựa của nàng. Nhưng Hoa Thiển lại tin lời biện bạch của hắn, đuổi thương nhân kia đi.
Đó là lần đầu tiên Hoa Nhung Chu muốn sống một cuộc đời như một con người thật sự, chỉ để khi gặp lại nàng, hắn có thể đứng thẳng lưng, rõ ràng mà nói ra tên mình.
Hắn quyết tâm không làm kẻ lừa đảo, trộm cắp nữa. Nhưng còn chưa kịp chuẩn bị, hắn đã gặp lại nàng. Lần gặp gỡ ấy khiến hắn nhận ra bản thân thấp hèn và bất lực đến nhường nào.
Đồng thời, hắn cũng thấy được, dù nàng ở địa vị cao, cuộc sống vẫn không hề dễ dàng. Vì vậy, hắn đổi suy nghĩ, đi làm thị vệ, liều mạng học võ, chỉ mong sau này có thể bảo vệ nàng khi nàng cần.
Thế nhưng, càng đến gần nàng, hắn lại càng tham lam, bởi ánh sáng khó khăn lắm mới trở lại trong đời hắn. Hắn thậm chí đã nỗ lực suốt một năm trời để đứng bên cạnh nàng, vì thế hắn bắt đầu sợ mất đi, sợ đến mức muốn chiếm trọn ánh nhìn của nàng.
Vì vậy, hắn chưa bao giờ nói với Hoa Thiển rằng, năm đó dưới Trích Tinh Đài, thực ra Trọng Khê Ngọ đã đuổi theo. Chính hắn, vì lòng ích kỷ nhất thời, đã ôm nàng trốn đi, và trong sự tình cờ, lại có được nụ hôn đó.
Cũng bởi khoảnh khắc thân mật ấy, lòng tham trong hắn càng thêm mãnh liệt.
Hắn cũng không nói với Hoa Thiển rằng, khi thấy nàng và Trọng Khê Ngọ một mình ở mộ địa, chính hắn đã tự tay xé rách vết thương vừa được băng bó, cố ý ngất trước mặt Thúy Trúc.
Những trò vặt vãnh này, đối với một thiếu niên mười sáu tuổi như hắn, chỉ để đổi lấy một ánh nhìn, một lần nàng gọi tên hắn, cái giá nào hắn cũng sẵn lòng trả.
Sai một bước, sai cả đời. Hắn thậm chí vì muốn ở lại bên cạnh nàng mà bất chấp, dù biết rõ nàng sẽ không vui, vẫn dùng việc phế bỏ võ công của mình để uy h.i.ế.p nàng, như một đứa trẻ con ăn vạ đòi kẹo.
Nhưng trẻ con sở dĩ vô lý là bởi có người chiều chuộng. Tuy nhiên, không ai có thể mãi là một đứa trẻ. Con người luôn phải trả giá cho hành động của mình, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Hoa Thiển để hắn ở lại, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng đã phải nhận quả báo. Bởi sự cố chấp của hắn, nàng chưa từng cân nhắc việc cùng hắn đồng cam cộng khổ. Nàng dùng mưu đẩy hắn rời đi.