Tẩy Phấn Son - Chương 94
Cập nhật lúc: 2025-01-23 04:45:47
Lượt xem: 435
Cuối cùng, sự cố chấp đó khiến hắn phải trả giá bằng gần ba năm trời, chịu đựng cả nỗi đau thể xác lẫn tinh thần, thậm chí suýt đánh mất mạng, mới có cơ hội được gặp lại nàng.
Hàng ngàn ngày đêm hối hận và suy ngẫm, khiến hắn không dám làm gì tùy hứng nữa. Thực ra, mấy ngày trước hắn đã đến tiểu trấn này, nhưng không dám đến tìm nàng. Hắn sợ như lời Trọng Khê Ngọ nói, rằng nàng không muốn gặp hắn thì sao?
Nhưng vô tình nhìn thấy một nam nhân quấy rối nàng, lại thấy dáng vẻ không vui của nàng, hắn liền tự ý ra mặt cảnh cáo. Ai ngờ tên kia quá nhát gan, bị vài lời của hắn dọa đến mức bỏ chạy, chẳng may ngã ngựa gãy chân.
Hoa Nhung Chu biết mình lại làm sai, hoảng hốt không dám xuất hiện trước mặt nàng. Cho đến khi hắn thấy nàng từ phủ ấy bước ra, lòng hắn rối bời.
Có lẽ người kia đã nói với nàng về hắn rồi. Nghĩ vậy, hắn cảm thấy cần phải giải thích đôi lời, rằng mình không cố ý. Hắn lặng lẽ theo sau nàng, lại thấy nàng một mình cầm đèn lồng đi trong đêm tối, dáng vẻ khiến người ta cảm thấy thật xót xa. Trong cơn thất thần, hắn không nhận ra khoảng cách giữa họ đã quá gần.
Khi nàng suýt ngã, hắn đưa tay ra định đỡ, nhưng lại bị nàng phản ứng nhanh nhẹn đ.â.m ngược lại. Hắn theo phản xạ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cảnh tượng này quen thuộc làm sao.
Khi ánh mắt nàng nhìn đến hắn, Hoa Nhung Chu biết mình xong rồi. Những suy nghĩ như “chỉ cần nhìn nàng một cái là đủ” lập tức tan biến.
Vì trong đôi mắt nàng có sự vui mừng, và hắn cũng nhìn thấy trong đôi mắt ấy hình bóng mình, tràn ngập niềm vui giống nàng. Hoa Thiển là… nguyện ý nhìn thấy hắn.
Hắn đã từng giấu nàng nhiều chuyện, nhưng mỗi lần đến gần nàng, hắn đều đem cả tấm chân tình dâng ra, chẳng hề bận tâm mình sẽ bị tổn thương.
Lần này cũng như trước, nhưng khác một điều là… lần này hắn tuyệt đối không còn tùy tiện lợi dụng sự mềm lòng của Hoa Thiển nữa. Hắn học cách thực sự che chở cho nàng, để nàng biết rằng, hắn có thể cùng nàng chung hoạn nạn, để nàng không cần gánh vác tất cả một mình.
Chỉ cần nàng nguyện ý. May mắn thay… nàng thật sự nguyện ý.
….
Trong hoàng cung, Tống An bưng một chiếc khay đứng ngoài tẩm cung của Trọng Khê Ngọ, do dự mãi không biết có nên vào hay không.
Đúng lúc trông thấy bóng dáng Cao Dư, hắn liền bước tới bẩm báo:
"Sư phụ, đây là đồ được thêu phường vừa đưa tới. Trải qua hơn hai năm ròng, dùng hết không biết bao nhiêu gấm lụa, cuối cùng mới hoàn thành."
Tống An đang chờ được khen thưởng, lại thấy sắc mặt sư phụ đại biến:
"Mau mang đi, nhanh mang đi… chớ để hoàng thượng nhìn thấy…"
"Chuyện gì vậy?" Giọng của Trọng Khê Ngọ vang lên.
Cả Cao Dư và Tống An đều không khỏi rùng mình. Cao Dư vội tiến lên một bước:
"Tiểu thái giám không hiểu chuyện, mạo phạm thánh giá."
Nhưng Trọng Khê Ngọ không để hắn lấp liếm, mà vòng qua người hắn, nhìn sang Tống An:
"Đó là thứ gì?"
Tống An nuốt một ngụm nước bọt, đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tay-phan-son/chuong-94.html.]
"Là đồ mà thêu phường đưa tới, nói là y phục đã làm xong…"
"Ngươi đúng là tên nô tài không có mắt…" Cao Dư bên cạnh không nhịn được mà quát lên.
Tống An sợ đến mức hai chân mềm nhũn quỳ xuống, nhưng lại thấy một bàn tay vươn tới, nhấc tấm vải đỏ trên khay lên, để lộ bộ y phục bên dưới.
Tống An liếc qua, thấy trên đó thêu một con phượng hoàng… Đây chính là một bộ phượng bào.
"Nếu nàng mặc vào hẳn là sẽ rất đẹp." Giọng nói của Trọng Khê Ngọ vang lên, như lời tự nhủ, không ai đáp lại.
Tống An thoáng thấy sư phụ mình như đang đưa tay lên lau khóe mắt. Hoàng thượng đang nói đến ai?
"Đem đốt đi."
Tống An sững sờ, nhìn thấy Trọng Khê Ngọ đã đi xa. Hắn không khỏi xót xa, bộ phượng bào tốt như vậy, sao lại phải đốt? Theo lời thêu phường, bộ này phải tiêu tốn mấy nghìn lượng vàng.
Trọng Khê Ngọ bước đi trong hoàng cung, dù sau lưng là đoàn người nối đuôi theo, hắn vẫn cảm thấy chỉ có một mình.
Bất giác nhớ lại trong bữa yến tiệc ngày hắn và Hoa Thiển trở mặt, nàng chưa kịp nghe hết câu nói của hắn. Câu hắn định nói là:
"Nàng lần này đại nghĩa diệt thân, thật là gương mẫu cho nữ tử thiên hạ. Trẫm sẽ không trách phạt nàng. Trong cung của trẫm… vị trí hoàng hậu đã bỏ trống từ lâu, nay xem ra, nàng ngồi vào là thích hợp."
Ngay từ đầu, điều hắn muốn nàng trở thành chính là… hoàng hậu duy nhất của hắn.
Dẫu biết nàng không muốn nhập cung, nhưng hắn vẫn cố chấp giữ nàng lại, lo rằng sau khi Hoa tể tướng từ quan về ẩn cư, nàng sẽ chẳng còn vướng bận mà rời đi.
Vì vậy, Hoa tể tướng nhất định phải ở lại kinh thành, dù phải uy h.i.ế.p nàng. Khi nàng đỡ kiếm thay Hoa Thâm và nói câu "Dù sao huynh ấy cũng là ca ca của ta," hắn liền hiểu nàng xem trọng gia đình đến nhường nào.
Ép nàng làm chuyện ấy, chẳng qua cũng chỉ để nàng có danh tiếng "hiểu đại nghĩa, không thiên vị."
Thái hậu vốn thấu hiểu hắn, nên ngay từ đầu cũng không nghĩ có thể dùng cái c.h.ế.t của Hoa Thiển để lừa gạt hắn. Nhưng dù hắn đã tìm thấy nàng ba tháng sau khi nàng rời cung, thì sao chứ?
Thái hậu đã dùng hành động nói cho hắn biết, dù là hoàng đế, hắn cũng vĩnh viễn không thể bảo vệ một người thật chu toàn. Nếu muốn nàng sống tốt, hắn chỉ có một cách duy nhất là buông tay.
Vậy nên, hắn đã dành hơn hai năm để thử thách và bồi dưỡng, cuối cùng đích thân trao cho Hoa Thiển… một người có thể bảo vệ nàng suốt quãng đời còn lại.
Hắn thật sự rất ghen tị với tên tiểu tử không biết tự lượng sức kia, người chỉ là một kẻ liều lĩnh không biết sợ, không có gì để mất.
"Cao Dư, cùng trẫm ra khỏi cung một chuyến."
Cao Dư vội bước nhanh đuổi theo, hỏi:
"Hoàng thượng muốn đi đâu? Có cần lão nô gọi thị vệ không?"
Hồng Trần Vô Định
"Không cần." Trọng Khê Ngọ không dừng bước, để lại từng dấu chân trên đất.
"Theo trẫm đến Trích Tinh Đài, trẫm nghĩ nơi đó… ánh trăng hẳn đang đậm."