Tẩy Phấn Son - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:47:22
Lượt xem: 396
Lần này, Trần Nguyên cất lời:
"Hai huynh đệ chúng ta ghét nhất những kẻ cậy thế h.i.ế.p người. Hôm nay chúng ta muốn tự chuốc lấy rắc rối, xem ngươi có bản lĩnh nào để cướp người từ tay chúng ta không."
Hoa Thâm nấp sau đám thị vệ, biết đối phương thân thủ bất phàm, không dám tùy tiện ra lệnh tấn công. Nhưng bỏ đi thế này lại quá mất mặt, nên hắn vẫn cố chấp mắng mỏ, đôi bên giằng co không ai chịu nhường.
Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào nhóm người Hoa Thâm. Trong góc, Trọng Khê Ngọ ngồi lặng lẽ, không ai nhận ra sự hiện diện của hắn.
Chỉ có một gã sai vặt gầy gò trong tửu lâu thấy hắn ngồi một mình, bèn đến châm thêm trà.
Ánh mắt Trọng Khê Ngọ liếc thấy một gia nhân của Hoa phủ lén rời đi, khóe môi khẽ nhếch rồi thu lại ánh nhìn, không cử người ngăn cản. Hắn cũng muốn biết, Hoa tể tướng vừa xin nghỉ phép, giờ gia nhân này sẽ gọi được ai tới giải quyết sự việc.
Hoa tể tướng xưa nay khôn khéo, làm việc luôn không để lại sơ hở, khó mà nắm được điểm yếu. Nhưng nếu hai đứa con của ông ta che giấu cho nhau, vậy thì có thể sẽ lộ ra sơ suất.
Điều Trọng Khê Ngọ không ngờ là sau khi Hoa Thiển đến, nàng không chút lưu luyến muốn giải người của Hoa Thâm đến quan phủ. Nếu đưa đến Kinh Triệu Doãn, e rằng sự việc sẽ thành phiền toái, có khả năng hắn phải ra mặt xử lý.
May thay, Lâm Giang hiểu chuyện, không đợi Trọng Khê Ngọ lên tiếng đã khéo léo cản lại.
Nếu là một tiểu thư nhà quyền quý khác, hành động như vậy cùng lắm cũng chỉ khiến hắn thầm tán thưởng, không mấy để tâm. Nhưng người làm thế lại là Hoa Thiển, người từng miệng nói lời giả dối, lòng đầy tư lợi. Điều này thực sự khiến hắn không thể không chú ý.
Thấy Hoa Thiển dõi theo bóng dáng Lâm Giang và Trần Nguyên rời đi, vẻ mặt thoáng chút nghi ngờ, Trọng Khê Ngọ liền bước ra thu hút sự chú ý của nàng.
"Tấn Vương phi quả thật khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác."
IV. Nảy sinh ý định
Mấy ngày liên tiếp, không hiểu Hoa Thiển bị gì mà cách hai ba ngày lại vào hoàng cung, ngày ngày đến bái kiến thái hậu – người trước kia nàng luôn không thích.
Ban đầu, Trọng Khê Ngọ giả vờ không biết, muốn xem nàng có ý đồ gì. Nhưng nửa tháng trôi qua, hắn phát hiện Hoa Thiển vào cung thật sự chỉ để thăm thái hậu, không đến nơi nào khác, cũng không gặp ai.
Nghe Ngân Hạnh bẩm báo, hành động này của Hoa Thiển dường như là để tránh ân sủng của Trọng Dạ Lan, Trọng Khê Ngọ càng thêm nghi hoặc. Không trách hắn để tâm, dù sao trước đây cả nhà họ Hoa đều không thể khiến người khác an lòng.
Thế là Trọng Khê Ngọ bắt đầu thường xuyên “vô tình” xuất hiện tại cung của thái hậu mỗi khi Hoa Thiển đến.
Nhưng mỗi lần như vậy, hắn lại thấy Hoa Thiển hòa hợp với các phi tần của hắn, vẻ mặt thân thiện như thể tỷ muội. Điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Hồng Trần Vô Định
Hoa Thiển rốt cuộc đang muốn làm gì?
Từ sau khi thành thân, nàng trở nên trầm ổn và khéo léo, có vài phần phong thái của Hoa tể tướng, càng làm người khác phải dè chừng.
Nhưng dù sao Hoa Thiển vẫn chưa bằng được Hoa tể tướng, vài câu nói đã khiến nàng mất hết vẻ bình tĩnh. Điều này khiến Trọng Khê Ngọ nhận ra một thú vui kỳ lạ của bản thân, đó là… dọa nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-96.html.]
Trước đây, Hoa Thiển ngu ngốc, đến cả thử thách cũng không hiểu. Giờ thành thân rồi, nàng quả thực trở nên thông minh hơn.
Trong ngự thư phòng, Trọng Khê Ngọ cố ý chọn một bản tấu đưa cho Hoa Thiển. Nhìn nàng lấm lét, ánh mắt đảo lia lịa, hắn bỗng nhớ tới con cáo mà hắn từng săn được lần đầu khi còn nhỏ. Con cáo đó dù sợ hãi co rúm lại, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng tính kế.
Điều này khiến tâm trạng hắn bất giác tốt hơn đôi chút.
Khi ấy, Trọng Khê Ngọ chưa hiểu niềm vui của mình xuất phát từ đâu, cũng không để tâm, chỉ nghĩ đây là một sự tiêu khiển.
Chỉ đến khi thấy Hoa Thiển vô thức kéo tay áo Trọng Dạ Lan, hai người nắm tay đứng cạnh nhau, hắn mới tỉnh táo lại. Nàng là… hoàng tẩu của hắn.
Hắn cố tìm cách chuyển hướng sự chú ý, nhưng khi nghe Hoa Thiển chuẩn bị tiệc sinh thần cho Trọng Dạ Lan, hắn lại không kìm được mà đòi đi cùng. Trọng Dạ Lan không hề nhận ra vẻ mắt thoáng qua của hắn, lập tức đồng ý.
Trên đường đến Tấn Vương phủ, lòng Trọng Khê Ngọ tràn đầy bất an.
Đến khi dự tiệc, hắn mới hiểu bất an của mình từ đâu mà có…
Khi tiệc đã nửa chừng, Hoa Thiển cho một người ra đàn. Ai cũng nhận ra người này là do Hoa Thiển sắp xếp cho Trọng Dạ Lan, mà người đó lại là… Mục Dao.
Trọng Khê Ngọ thấy nghi hoặc. Hắn sớm đã biết thân phận của Mục Dao, và cũng biết trước đây Hoa Thiển từng không tiếc thủ đoạn để được bên cạnh Trọng Dạ Lan. Giờ đã thành thân, nàng lại thoải mái như vậy sao?
Mang trong lòng nghi vấn, hắn chẳng nghe được tiếng đàn, chỉ giả vờ khen ngợi để che giấu.
Khóe mắt nhìn thấy Hoa Thiển ngồi một mình, dường như còn đắc ý, hắn không nhịn được mở lời:
"Tấn Vương phi đã chuẩn bị quà sinh thần gì cho hoàng huynh?"
Hoa Thiển rõ ràng sững sờ, khóe môi Trọng Khê Ngọ khẽ nhếch. Hóa ra nàng chưa chuẩn bị gì.
Nhưng khi nhìn bát mì trường thọ sau đó, Trọng Khê Ngọ bỗng không nói nên lời. Hắn không muốn thừa nhận rằng… trong lòng mình bất giác có chút ghen tị.
Một hoàng đế mà lại ghen tị với một bát mì, nghĩ đến đã thấy nực cười.
Nhưng Trọng Khê Ngọ không cười nổi, n.g.ự.c như bị gì đó đè nặng, khiến hắn nấn ná không chịu rời đi sau khi yến tiệc kết thúc.
Hắn cố tình kéo Trọng Dạ Lan ra chỗ khác, rồi lạnh mặt chất vấn Hoa Thiển.
Trong khoảnh khắc, ngay cả hắn cũng không nhận ra, hắn đang chờ nàng phủ nhận. Nhưng ngay sau đó, Hoa Thiển đã chính khí nghiêm nghị phản bác, khiến hắn á khẩu không nói được lời nào.
Dưới ánh trăng, nhìn gương mặt thanh lệ của Hoa Thiển, Trọng Khê Ngọ cảm thấy khó chịu lạ thường. Những suy nghĩ trong đầu hắn không kiểm soát được mà buột miệng nói ra:
"Lời bày tỏ này nghe thật khiến người khác phải ghen tị. Hoàng huynh… hẳn là rất cảm động?"