Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 98: Ngoại truyện Hoa Nhung Chu

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:49:22
Lượt xem: 328

Hắn muốn nhân cơ hội này khuyên nàng, sau này hãy biết nghĩ cho bản thân trước, đừng vì người khác mà tự làm tổn thương mình. Nhưng Hoa Thiển lại luôn nói được nửa chừng đã quay người bỏ đi, để lại Trọng Khê Ngọ chỉ biết bất lực xoa trán.

 

Người mình chọc giận, vẫn phải tự mình dỗ dành.

 

Nhưng dù sao, nụ cười trên môi hắn lại càng rạng rỡ hơn. Gặp mặt rồi hắn mới phát hiện, giờ đây dáng vẻ của Hoa Thiển không hề để lộ chút lưu luyến nào với Trọng Dạ Lan.

 

Hồi tưởng lại những lần trước đây, khi Hoa Thiển nghiêm túc bày tỏ tình cảm của mình với Trọng Dạ Lan, Trọng Khê Ngọ mới nhận ra rằng, Hoa Thiển luôn diễn tả tình cảm đó một cách quá mức lý trí và hoàn hảo, đến mức lại thiếu đi chút chân thành.

 

Nếu thật sự là chân tình, làm sao có thể thản nhiên mà nói như vậy?

 

Giống như nàng đang cố gắng thuyết phục người khác tin vào mối tình sâu đậm của mình với Trọng Dạ Lan, mà có lẽ, nàng còn đang tự lừa dối chính mình để tin điều đó.

 

Tâm trạng ngày càng tốt, Trọng Khê Ngọ không còn để tâm đến sự ngang ngược của Hoa Thiển. Nhưng lời nói của nàng cũng nhắc nhở hắn rằng, mối quan hệ hiện tại giữa hai người họ vẫn còn nhiều điều phải dè chừng.

 

Nếu hắn gặp nàng sớm hơn, hiểu nàng sớm hơn, thì giờ đây chắc chắn sẽ không phải đối mặt với những trở ngại chồng chất như vậy.

 

Nhưng Trọng Khê Ngọ từ nhỏ đã được hưởng mọi ánh hào quang, bản thân hắn văn thao võ lược, mẫu thân lại là chủ hậu cung, nên hắn biết, chỉ cần hắn cố gắng, không gì là không thể đạt được.

 

Thái hậu giờ đây tuổi cao, việc quản lý hậu cung cũng dần trở nên lực bất tòng tâm. Mà Hoa Thiển hiện tại dường như sinh ra là để đảm nhận vị trí hoàng hậu. Nàng thông minh, nhạy bén, sau khi thành thân chỉ vài lần vào cung đã kéo gần mối quan hệ với cả hậu cung, xử sự lại biết tiến lùi, không tranh giành hơn thua.

 

Nhưng quan trọng nhất là… Trọng Khê Ngọ ngày càng không thể phủ nhận sự ảnh hưởng của Hoa Thiển đối với mình.

 

Khoảnh khắc nàng đỡ kiếm thay Trọng Dạ Lan, lần đầu tiên trong đời hắn hiểu được cảm giác "hậu sợ" là gì.

 

Người mà hắn luôn đặt trong tim, bị thương mà lại bị Trọng Dạ Lan bỏ mặc. Vậy thì đừng trách hắn muốn kéo nàng về bên mình để bảo vệ. Hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa.

 

Hiện tại, thái hậu rất yêu quý nàng, nên Trọng Khê Ngọ không lo lắng về cửa ải đó. Vấn đề còn lại hắn cần giải quyết là quyền thế của Hoa phủ và những lão thần cố chấp ở triều đình.

 

Quá trình này có lẽ sẽ khó khăn, nhưng không phải là không thể. Dẫu sao, hắn vẫn là hoàng đế của thiên hạ này.

 

Tâm đã quyết, Trọng Khê Ngọ quay sang nói với Cao Dư bên cạnh:

 

"Truyền lệnh cho Ngân Hạnh."

 

Cao Dư nghiêng tai lắng nghe, chỉ thấy ánh mắt Trọng Khê Ngọ ánh lên nụ cười:

 

"Để Hoa Thiển và hoàng huynh, mãi mãi không thể tái hợp."

 

Chương 19: Ngoại truyện Hoa Nhung Chu

 

I. Trưởng thành - Phần 1

 

"Thưa sư phụ, người đó lại đến nữa rồi."

 

*Tiểu dược đồng dụi đôi mắt mơ màng buồn ngủ, ngồi thụp xuống bên giường của Ngô Đường, nhỏ giọng than thở.

Hồng Trần Vô Định

 

(*Tiểu dược đồng: học trò của thầy thuốc)

 

Ngô Đường ngồi dậy, giơ tay xoa đầu đệ tử nhỏ của mình, sau đó khoác chiếc áo ngoài rồi xuống giường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-98-ngoai-truyen-hoa-nhung-chu.html.]

Sau khi lục lọi trong phòng một hồi, ông nhận lấy cây nến từ tay tiểu dược đồng, rồi nói:

 

"Ngươi ra đóng cửa lại, tiếp tục ngủ đi, ta tự mình đi là được."

 

Khi đến căn phòng ở hậu viện, một mùi m.á.u tanh xộc vào mũi khiến Ngô Đường khẽ nhíu mày, nhưng vẻ mặt lại không hề tỏ ra ngạc nhiên.

 

Ông đặt cây nến lên bàn, ánh lửa lập tức thắp sáng căn phòng đơn sơ – nơi thường ngày dùng để tiếp bệnh nhân.

 

Lúc này, trong phòng đã có một người ngồi đó. Mùi m.á.u tanh nồng nặc đều từ hắn mà ra. Nếu có ai quen biết ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người này chính là… Hoa Nhung Chu.

 

Hai người trong phòng không nói gì, một người cởi áo, một người bôi thuốc, như thể giữa họ có một sự ăn ý kỳ lạ.

 

Nhìn thấy trên thân thể vốn đã đầy vết sẹo cũ của hắn lại chồng chất thêm những vết thương mới, Ngô Đường cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng:

 

"Thân thể con người là bằng da bằng thịt, không phải sắt đá. Ngươi cũng chẳng lớn hơn đồ đệ của ta bao nhiêu, tuổi trẻ như vậy, phải biết nghĩ cho bản thân. Hà cớ gì cứ mãi tranh cường háo thắng, không chịu buông bỏ oán hận với người khác?"

 

Ánh nến chập chờn khiến khuôn mặt Hoa Nhung Chu lúc sáng lúc tối, nhưng hắn không phản bác một lời.

 

Ánh lửa rực lên, Ngô Đường lỡ tay hơi mạnh, một vết thương vừa cầm m.á.u lại rỉ ra dòng m.á.u đỏ thẫm.

 

Động tác của Ngô Đường khựng lại. Qua khóe mắt, ông thấy Hoa Nhung Chu chẳng có chút phản ứng nào, như thể hắn không hề cảm nhận được cơn đau. Một cảm xúc khó tả thoáng dâng lên trong lòng ông. Ngô Đường giả vờ thản nhiên, tiếp tục bôi thuốc, rồi cố nói bằng giọng nhẹ nhàng:

 

"Dẫu ngươi không để ý đến bản thân, cũng không sợ sau này dọa sợ cô nương mà ngươi yêu thương sao?"

 

Trong bóng tối, Hoa Nhung Chu bất chợt quay đầu, gương mặt tuấn mỹ lộ rõ dưới ánh nến. Dẫu đã gặp người này hơn chục lần, Ngô Đường vẫn không khỏi rúng động.

 

Sao trên đời lại có kẻ đẹp đến thế này?

 

Khuôn mặt luôn lạnh lùng, không chút cảm xúc của hắn giờ đây lại tràn đầy nghi hoặc. Hắn hỏi:

 

"Thật sự sẽ dọa người ta sao?"

 

Ngô Đường bật cười trong lòng. Lúc này, ông mới cảm thấy thiếu niên trước mắt như có chút hơi thở của con người. Giọng hắn nghe cũng không tệ, sao trước đây cứ lặng im chẳng nói gì?

 

"Đương nhiên sẽ dọa. Ngươi thử nghĩ xem, có cô nương nào nhìn thấy những vết sẹo này mà không giật mình?"

 

"… Nàng… không phải cô nương bình thường."

 

Câu thì thầm quá nhỏ, Ngô Đường vô thức hỏi lại:

 

"Ngươi nói gì?"

 

Hoa Nhung Chu không trả lời, chỉ đột nhiên kiên định nói:

 

"Ta cần thuốc trị sẹo."

 

Dẫu biết nàng sẽ không sợ những vết sẹo này, hắn cũng không dám dùng thân thể mình để đổi lấy sự thương hại của nàng nữa.

 

Thấy hắn sập bẫy, tay Ngô Đường không dừng lại – lau máu, bôi thuốc, băng bó – rồi từ tốn nói:

 

"Trên đời làm gì có thuốc nào không để lại chút dấu vết? Người ta thường nói, chữa bệnh phải chữa tận gốc. Tốt nhất là ngươi đừng tự gây rắc rối nữa. Nếu vô tình đắc tội với quý nhân mà bị trả thù, có thể tránh thì tránh, sống vẫn là điều quan trọng nhất."

Loading...